Dịch giả: cocaram
Biên: Đình Phong
Lúc bốn người Tô Trường An tới đại viện Sở gia thì bên ngoài đã đầy ắp người Sở gia.
Do một ít tin đồn về sự tình Tô Trường An làm vào ban ngày được truyền bá nên sự nhiệt tình của người Sở gia dành cho Tô Trường An đã giảm đi. Nhưng ít ra họ vẫn cực kỳ cung kính.
Trông thấy bốn người Tô Trường An, tất cả mọi người đều nhao nhao hành lễ, miệng hô to một tiếng gia chủ.
Tô Trường An hoàn lễ từng người, sau đó bước trên con đường do mọi người dạt ra đi vào đại điện Sở gia.
Sở gia với tư cách Giang Đông chi chủ, đại điện tuy không trang trí hoa lệ nhưng khoảnh khắc đầu tiên bước vào đại điện lại mang một cảm giác phong cách cổ xưa.
Đó là cảm giác do năm tháng lắng đọng mang lại, vượt xa bất kỳ cảnh giới nào mà tiền tài hay những trang trí bề ngoài có thể mang lại.
Hai bên đại điện mỗi bên phân biệt là ba vị mặc quần áo lão giả ngồi trên ghế thái sư, hình dạng của bọn họ có chút co quắp. Thế nhưng thời điểm Tô Trường An bước vào đại điện, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Tô Trường An. Khi nhìn rõ dung mạo người bước vào, thân thể họ lại run run chấn động, cúi đầu, không dám va chạm ánh mắt với hắn.
Tô Trường An có thể đoán được sáu vị lão giả này chính là sứ giả của sáu tộc phái tới đưa ra tín vật gia tộc.
Hắn thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía chính diện của đại điện. Chỗ đó là một chiếc ghế để trống, trên vách tường phía sau là một bức họa cực lớn.
Một vị đao khách cầm trường đao trong tay đứng trên bờ Ly Giang, mắt nhìn thẳng Trường An, ánh mắt âm kiệt như mãnh hổ rình mồi, thương long hướng biển.
Mà bên cạnh chiếc ghế đó còn có một vị lão già đứng thẳng người, tóc bạc trắng.
Tô Trường An nhận thức lão giả này, lão là đại diện gia chủ Sở gia hiện nay, đã từng là Vấn Đạo đại năng, chỉ là tuổi tác đã cao, tu vi sớm đã không bằng lúc trước, vốn đã ẩn lui. Nhưng hiện nay tình thế Sở gia gặp nguy hiểm, lão không thể không đem thân thể tuổi già của bản thân ra gánh vác Sở gia.
Sắc mặt Tô Trường An trở nên lạnh lùng.
Hắn bình tĩnh cất bước chân, chậm rãi đi về phía chiếc ghế ở giữa đại điện.
Không biết do vô tình hay cố ý, hắn bước từng bước chân tuy chậm nhưng lại có lực, mỗi bước đạp lên sàn gỗ đều phát ra âm thanh.
Âm thanh ấy vang vọng trong đại điện yên tĩnh như gõ từng tiếng vào trái tim sáu lão giả các tộc, khiến đầu bọn họ càng ngày càng cúi thấp hơn.
Đến khi Tô Trường An đi đến chiếc ghế kia rồi quay người ngồi xuống, đám người Hoa Phi Tạc vô cùng ăn ý đứng thành một hàng phía sau Tô Trường An.
Trên trán lão giả của sáu tộc đã ướt đẫm mồ hôi.
"Các vị đợi lâu."
Giọng Tô Trường An rất trầm, rất nặng đồng thời cũng lạnh như băng.
Đám người nghe xong thân thể khẽ run, bọn họ tất nhiên không dám bất mãn nên liền nhao nhao cung kính tỏ ý không ngại.
Tô Trường An cũng không tính dây dưa việc này, ánh mắt hắn đảo qua vị trí từng người ngồi, giọng nói ngày càng trầm xuống.
"Chư vị nếu đã tin tưởng ta, lập ta làm Giang Động chi chủ, ta tự nhiên phải làm vài thứ đóng góp cho Giang Đông."
"Hiện giờ Trung Nguyên chiến hỏa triền miên. Triều đình, Man tử, Thục quân đánh nhau túi bụi. Bắc Địa ủng lập tân vương xem chừng cũng muốn tham dự một trường ác đấu này. Giang Đông tuy bây giờ chưa bị chiến hỏa quấy nhiễu, nhưng cũng chỉ là cảnh an phận một góc, ở trong loạn thế tất không tránh khỏi tai ương."
Tô Trường An tuy nói chậm rãi nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chút tất cả mọi người.
"Vì vậy, ta muốn xây dựng Giang Đông đại quân để đề phòng bất trắc."
Lời vừa nói ra, sáu tộc trưởng lão vốn đang đứng ngồi không yên đồng loạt thở phào. Bọn họ vốn tưởng rằng Tô Trường An sẽ giở công phu sư tử ngoạm yêu cầu bọn họ một số bảo vật cực kỳ trân quý, nhưng nếu chỉ là xây dựng một chi đại quân thì lại hợp tình hợp lý.
"Lời ấy của Chủ thượng Thẩm gia ta cực kỳ đồng ý." Một lão giả đứng lên. "Chỉ là Giang Đông ta vốn nắm giữ không ít quân đội. Chủ thượng hiện tại muốn xây dựng đại quân, không biết số lượng bao nhiêu thì phù hợp?"
"Hả?" Tô Trường An sững sờ, bất quá nghe lão giả Thẩm gia nói như vậy hắn rất nhanh liền minh bạch. Giang Đông đến cùng vẫn là quốc thổ Đại Ngụy. Tuy rằng bởi vì một ít nguyên nhân lịch sử, triều đình đối với tất cả hành động từ trước đến này đều là mắt nhắm mắt mở, nhưng quân đội đóng ở đây vẫn nên có một ít. Chỉ là những quân đội này tuy bề ngoài là quân đội triều đình nhưng thực tế chỉ sợ đều đã nằm trong tay của Giang Đông Thất Hùng.
Mọi người tự nhiên không dám có chỗ giấu giếm, lập tức liền đem tất cả binh mã vốn có của Giang Đông ra nói tới.
Cộng lại một phen, Sở gia trên danh nghĩa là Giang Đông gia chủ, tại tất cả châu huyện tổng cộng chưởng quản hơn ba vạn binh mã. Cố gia không sai biệt lắm cũng ba vạn. Năm nhà còn lại mỗi nhà một vạn. Toàn bộ Giang Đông binh mã chung vào một chỗ cũng chỉ miễn cưỡng tiếp cận mười hai vạn.
Tăng thêm ba vạn tàn quân Hoa Phi Tạc từ Tây Lương mang đến, tổng cộng là mười lăm vạn.
Sau khi biết được con số này thì Tô Trường An nhíu mày. Hắn gõ gõ tay ghế một hồi, không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh như băng làm người khác khó có thể biết ý tưởng trong lòng.
Điều này khiến người sáu tộc chỉ biết nhìn nhau, trong nhất thời cả đại điện Sở gia lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Qua hơn mười hơi thở.
Tô Trường An nhấp nháy môi.
Một câu nói lạnh như băng vang khắp đại điện.
"Quá ít."
Lời vừa nói ra, trong lòng trưởng lão sáu tộc chấn động vô cùng, thầm nói không tốt. Bọn họ hiểu ra mục đích thật sự của việc Tô Trường An triệu tập họ đến đây sắp lộ rõ.
"Chủ thượng, Giang Đông không thể so với Trung Nguyên. Tuy rằng thổ địa được ca tụng là phì nhiêu nhưng dù sao cũng chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, không thể có đủ nhân khẩu để triệu tập nhiều binh mãi như vậy." Trưởng lão La gia cẩn thận từng chút nói.
"Đúng vậy, dù cho triệu tập đầy đủ binh mã thì với lương thực của chúng ta cũng không có cách nào nuôi quá nhiều binh lính." Trưởng lão Tất gia vội vàng thêm lời.
"Ừ." Tô Trường An nhẹ gật đầu, đối với lời nói khuyên bảo can gián của hai người từ chối cho ý kiến.
Tô Trường An cứ như bị hai người thuyết phục không đề cập đến sự tình trưng binh mà nói sang một chuyện khác. "Trước tiên, trong vòng ba ngày đem binh mã trên tay bọn ngươi đều điều tới Kiến Nghiệp. Quân lương của họ đều do tất cả các nhà chịu trách nhiệm chu cấp, không được nửa phần cắt xén."
Sáu người tưởng đã thuyết phục được Tô Trường An, nghe xong sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.
Ý tứ trong lời này của Tô Trường An quá rõ ràng. Không chỉ muốn đoạt binh quyền của bọn họ mà còn muốn bọn họ xuất tiền xuất lương giúp Tô Trường An nuôi dưỡng quân đội. Đây là một yêu cầu quá vô lẽ, dù cho là lúc Sở Tiêu Hàn còn sống, Giang Đông khắp nơi quy thuận cũng không có hướng sáu tộc đưa ra yêu cầu như vậy.
Ý nghĩa trọng đại, do đó sáu người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều có chút do dự. Mãi vẫn không đáp lại Tô Trường An.
Bỗng nhiên, một tiếng kiếm minh cao vút chợt vang lên.
Sáu vị lão giả giật mình quay đầu nhìn lại, thấy chẳng biết từ lúc nào, phía trên đầu Tô Trường An đang ngồi giữa đại điện lơ lửng mấy nghìn thanh trường kiếm tràn ngập hàn ý.
"Như thế nào? Chư vị có gì dị nghị? Nói ta nghe một chút?" Giọng nói không mặn không nhạt của Tô Trường An vang lên.
Sáu người trong lòng phát lạnh. Lúc này họ mới hiểu thiếu niên trước mặt này tuy nhìn tuổi không lớn lắm nhưng nói về lòng dạ thì lại độc ác hơn những gì họ từng thấy. Sáu người thu hồi một tia tưởng tượng trong lòng, chắp tay nói: "Cẩn tuân mệnh lệnh gia chủ."
Kết quả như vậy tuy không theo ý bọn họ những vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của sáu tộc.
"A...." Đạt được câu trả lời của sáu người, trên mặt Tô Trường An lộ ra một nụ cười hài lòng. "Chư vị mời ngồi." Hắn vô cùng khách khí nói, đợi đến khi cả sáu người ngồi lại xuống ghế thì thanh âm Tô Trường An lần nữa vang lên.
"Vậy kế tiếp chúng ta liền nói một chút về chuyện trưng binh."
Sáu người vừa ổn định chỗ ngồi nghe câu nói đó của Tô Trường An xong liền phản ứng như mèo bị dẫm phải đuôi, đứng bật dậy.
"Chủ thượng, việc này không thể a!"
"Vô cùng hiếu chiến, ắt thành tai họa!"
"Vết xe đổ của Hạ Hầu Hạo Ngọc còn tại! Chủ thượng chớ nên..."
Trong lúc nhất thời các lời khuyên giải như vậy lộn xộn vang lên.
Nhưng Tô Trường An đối với lời của đám lão giả ấy tựa như không nghe thấy, hắn nói tiếp: "Không có binh thì làm sao xuất chinh? Xử lý việc này, binh lính bình thường có nhiều hơn cũng vô dụng. Cái ta muốn là tinh binh hãn tướng."
"Tới ngày hôm đó, các người phải điều người từ tộc nhân của mình. Tráng niên nam tử tuổi từ mười tám trở lên, năm mươi trở xuống đều phải đưa đến chỗ ta. Ta sẽ giúp các ngươi dạy dỗ thật tốt. Đến lúc đó nhất định sẽ trả lại cho các ngươi một chi cường quân lấy một địch trăm."
Lời này ra khỏi miệng, cả sáu người trên mặt đều lộ vẻ không tin.
Tô Trường An muốn binh mã, bọn họ có thể cho, muốn trưng binh, coi như tăng thêm gánh nặng gia tộc thì bọn họ khẽ cắn môi cũng không phải không thể gượng qua. Thế nhưng cái Tô Trường An muốn là tộc nhân lục tộc, hơn nữa còn là bắt gần như toàn bộ thanh niên trai tráng nhập ngũ. Chuyện như vậy sao bọn họ có thể đáp ứng?
Thiên hạ loạn thế như hiện nay, lực lượng của Giang Đông so với những con ác lang kia chênh lệch rất xa. Nếu thật hai quân giao chiến, thua thiệt tự nhiên là bên phía Giang Đông. Bọn họ có thể cho những tên sĩ tốt bản thân nuôi dưỡng đi chịu chết, nhưng làm sao có thể bỏ mặc tộc nhân của mình rơi vào hiểm cảnh?
"Việc này vạn lần không được, thất tộc chính là Giang Đông căn cơ. Nếu như... Nếu như..." Một vị lão giả trong đó nói gấp, ý đồ loại bỏ ý nghĩ của Tô Trường An.
Nhưng sắc mặt Tô Trường An lạnh lùng trở lại, ánh mắt băng lãnh, mở miệng nói ra: "Ta nghĩ chư vị hiểu lầm vài thứ."
"Ta bây giờ không phải là cùng các ngươi thương lượng việc này. Trong vòng năm này, ta muốn thấy lục tộc các ngươi lệnh tộc nhân đến. Chớ nên thật giả lẫn lộn. Đến lúc đó lại ít đi một người, ta liền giết phụ nữ, trẻ em trong tộc các ngươi."
Tô Trường An nhìn chằm chằm vào sáu người mà nói. Con mắt của hắn cũng hiện lên một vòng huyết quang dày đặc. Sát ý bao hàm trong đó khiến mọi người không ai dám hoài nghi lời nói của Tô Trường An.
Mặt bọn họ tối sầm lại. Cũng biết tình cảnh hiện tại của họ, ở dưới mái hiên người ta chỉ có thể cúi đầu.
Bởi vậy bọn họ rốt cuộc trầm mặc không nói.
"Vậy liền trở về chuẩn bị đi." Tô Trường An cũng khoát tay áo bỏ đi, hắn đã không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với bọn họ.
Tâm tình sáu người sa sút, nghe được lời ấy xong cũng không nhiều lời, ngẩng đầu đứng dậy nhao nhao thối lui.
---oo---