Dịch giả: phuongkta
Tô Trường An rất hài lòng đối với biểu hiện của quân Tây Lương.
Một quân đội thiện chiến như vậy, lấy trình độ của Tô Trường An thực sự rất khó nhìn ra khuyết điểm gì, hắn hiển nhiên cũng không tiếc những lời ca ngợi của bản thân mình.
Tiếp theo hắn cũng không cần phải nhiều lời nữa, để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi thật tốt rồi tiếp tục thao luyện.
Đây cũng không phải là hắn không có tình người, chỉ là những kẻ địch kia luôn luôn là một tòa núi đặt ở trên vai hắn, một ngày bọn chúng chưa bị diệt trừ, Tô Trường An cũng không dám có một ngày lười biếng, mà đối với binh lính dưới trướng mình, hắn đương nhiên phải yêu cầu như vậy.
Cũng may quân Tây Lương sớm được Bắc Thông Huyền dạy dỗ vô cùng tốt, thêm với trong lòng bọn họ vì các huynh đệ của chính mình báo thù cũng không hề thua kém Tô Trường An, bởi vậy chuyện thao luyện cũng không tới phiên Tô Trường An hao tâm tổn trí.
...
Ăn xong cơm trưa, dựa theo lệ cũ trước kia, Tô Trường An bắt đầu vì tướng sĩ bảy tộc biểu thị đạo uẩn Thiên Lam.
Theo lý chuyện này hẳn là thứ mà các tướng sĩ mong đợi nhất, thế nhưng trải qua thảm bại buổi sáng, đệ tử của bảy tộc đối với chuyện trước kia bọn họ luôn quan tâm nhất lại biểu hiện ra hứng thú hết thời.
Biến hóa như thế lọt vào trong mắt Tô Trường An, cũng không vội vã nhắc đến.
Thì cứ như vậy, hắn làm từng bước tới lúc trưa biểu thị ra từng cái đạo uẩn Thất Tinh.
Rất ít người cảm thấy hứng thú, nhưng hắn vẫn làm như không thấy.
Mãi cho đến khi cùng Cổ Tiễn Quân ăn cơm tối xong, hắn mới cùng nàng đi đến nơi trú quân của đệ tử bảy tộc.
Dựa theo tình huống lúc trước, lúc này, đệ tử bảy tộc đã trải qua một ngày nghiêm khắc huấn luyện có lẽ đã sớm trở lại doanh trướng của riêng mình nghỉ ngơi.
Nhưng dường như đối với việc Tô Trường An đến, bọn họ lại đoán trước được một chút, bởi vậy, khi Tô Trường An đi vào nơi trú quân của bọn họ, đám người cũng không tản đi, mà là tốp năm tốp ba ngồi ở bên ngoài doanh trướng của mình.
Đây cũng không phải là trong lòng bọn họ Tô Trường An có bao nhiêu uy tín.
Dù sao Tô Trường An lấy thủ đoạn cực kỳ máu tanh chấn nhiếp sáu tộc, bọn họ đối với Tô Trường An sợ lớn hơn kính, hận lớn hơn tôn. (sợ hãi lớn hơn kính trọng, hận ý lớn hơn tôn thờ)
Nhưng bất kể nói như thế nào Tô Trường An đều là thống soái của bọn họ, hơn nữa trên phương diện giảng dạy đạo uẩn Thiên Lam, cũng không hề giữ lại.
Bởi vậy cảm giác của mọi người đối với Tô Trường An cực kỳ phức tạp, cho nên sau khi trải qua một trận thảm bại không tưởng được, bọn họ đều hy vọng, Tô Trường An nói chút gì đó với bọn họ, coi như là giận dữ mắng mỏ bọn họ vài câu cũng tốt hơn trầm mặc không nói như lúc trước.
Hiện tại Tô Trường An đến, đám người rất tự giác tụ tập lại với nhau.
Ánh mắt Tô Trường An đảo qua trên thân từng người, đống lửa trong doanh trại chiếu đến gò má sắc sảo của hắn, lộ ra cực kỳ âm lãnh cùng nghiêm túc.
Môi của hắn vào lúc đó chậm rãi mở ra, mang theo thanh tuyến vô cùng trầm thấp.
"Năm đó mười sáu tuổi, ta mới tới Trường An, nghe người ta nói đến Man tử Tây Lương, ta cảm thấy lời nói của bọn chúng chỉ là ba hoa chích choè, Tây Lương sao có thể tràn đầy nguy cơ. Thậm chí ta nghĩ rằng, Tây Lương cách xa Trường An vạn dặm, giang sơn Đại Ngụy phòng thủ kiên cố, Man tử sao có thể tiến đánh đến được? Dù cho có thể đánh tới, vào Trường An lại là chuyện của ngày tháng năm nào, có liên quan gì tới ta đâu?"
"Năm mười tám tuổi, ta thua chạy khỏi Tây Lương, thấy được đại quân giống như thủy triều của Thác Bạt Nguyên Vũ, khi đó ta mới biết được, hiểm nguy của Tây Lương chính là hiểm nguy của thiên hạ, Tây Lương vừa vỡ, thiên hạ chính là vật trong bàn tay Thác Bạt Nguyên Vũ."
"Hiện tại ta hai mươi tuổi, ta đi tới Giang Đông."
"Ta cũng không kỳ vọng các ngươi có thể hiểu được cái gì quốc gia thiên hạ, cái gì người lớn nghĩa lớn, bởi vì ta cũng không hiểu. Nhưng ta nghĩ các ngươi có thể hiểu rõ, dã tâm của Thác Bạt Nguyên Vũ không phải chỉ là một cái Trung Nguyên vô cùng đơn giản có thể nhồi vào đấy, móng vuốt sắc bén của bọn chúng sớm muộn cũng sẽ vươn tới Giang Đông, đến lúc đó, các ngươi lại làm như thế nào để xử lý đây?"
"Quân Tây Lương mạnh mẽ sao? Chính là ba vạn quân Tây Lương rất mạnh sao?"
"Năm đó chúng ta ở Tây Lương, quân Tây Lương có tất cả hơn mười vạn, chúng ta có tường thành quan Vĩnh Ninh cao trăm trượng, có ba nghìn đao khách Giang Đông, có tám nghìn võ Man của Man tộc, có ba vị Tinh Vẫn - Bắc Thông Huyền, Từ Nhượng, Quách Tước."
"Thế nhưng, không đến một ngày chúng ta giao chiến với Thác Bạt Nguyên Vũ, đã phải chạy trối chết."
Nói đến đây, doanh trướng vừa rồi còn có chút âm thanh ồn ào chợt yên tĩnh trở lại.
Ngoại trừ đống lửa trong lúc thiêu đốt phát ra tiếng vang nhỏ đã lại không có chút thanh âm nào.
Quân Tây Lương mạnh bao nhiêu, trước hôm nay, bọn họ cũng không biết được.
Nhưng hôm nay đánh xong một trận, quân Tây Lương có lẽ đã thành một đội quân bất bại trong lòng bọn họ.
Nhưng một đội quân mạnh như vậy lúc đối mặt quân Man lại không hề có sức chống lại.
Nói như vậy, những quân Man kia lại mạnh mẽ đến mức như thế nào đây?
Bọn họ khó có thể tưởng tượng, chỉ cần nghĩ đến một chút, liền cảm thấy sau lưng phát lạnh.
"Chẳng qua, các ngươi rất may mắn, các ngươi còn có thời gian, nhưng không may, thời gian này cũng không còn nhiều."
Khóe miệng Tô Trường An chợt vẽ ra một nụ cười, hắn nói như vậy.
"Bất kể muốn hay không, đại quân của Thác Bạt Nguyên Vũ sớm muộn sẽ cuốn tới, vì vậy trước lúc đó, quý trọng thời gian không còn nhiều này đi."
Nói xong lời này, hắn chợt giơ tay lên, lúc này trong bóng tối phía sau hắn bỗng nhiên có một bóng người đang mặc áo giáp đi ra.
Đó là một vị nam tử, khuôn mặt sắc sảo như đao gọt, lông mi trầm lặng, mặc dù cách mọi người cực xa, nhưng mùi máu tươi nồng nặc quanh thân lại truyền cực rõ đến chóp mũi bọn họ.
"Một trong ba đại thống lĩnh của quân Tây Lương lúc này, cũng là cấp dưới luôn luôn đi theo ta từ thành Tây Giang, Cố Nha Lãng. Từ hôm nay gã sẽ dạy cho các ngươi công việc hành quân chiến tranh, đương nhiên dạy dỗ như vậy sẽ đặt sau khi tu hành mỗi ngày, cũng chính là chạng vạng tối. Nghe hay không nghe, học hay không học, ta cũng không ép buộc, nhưng giao đấu với quân Tây Lương mỗi tháng đều vẫn sẽ cử hành như thường, về phần trừng phạt đương nhiên cũng sẽ dựa theo ước định chấp hành, vì vậy..."
Nói ra đến đây, hắn dừng một chút, còn nói thêm: "đúng rồi, đừng quên buổi tối giặt sạch sẽ những quần áo này rồi mới đi ngủ."
Nói xong hắn chỉ chỉ phía sau lưng mình, trong bóng tối, mấy trăm vị sĩ tốt Tây Lương đang đẩy xe ba gác chở áo gai chồng chất như núi, đồng thời mùi hôi ngút trời chậm rãi bay vào nơi trú quân.
Mấy thứ này xuất hiện khiến cho vẻ mặt đệ tử bảy tộc trở nên có chút khó coi.
Chẳng qua lo sợ uy thế của Tô Trường An, trong bọn họ hiển nhiên cũng không có bất kỳ kẻ nào dám nói ra nửa câu bất mãn.
"Làm phiền Cố tướng quân rồi." Tô Trường An vào lúc đó quay đầu nhìn về Cố Nha Lãng ở bên cạnh, nói ra.
"Ừ." Cố Nha Lãng khẽ vuốt cằm, liền cất bước đi tới trước mặt những đệ tử bảy tộc kia, thanh âm vững vàng nói.
"Hai quân đối đầu, trước tiên chú ý khí thế, bởi vì cái gọi là nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt." (Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm; "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
"Thứ hai coi trọng phương pháp, mười tức vây tới, nửa tức đánh tới, cùng tức thì tập kích, khoảng cách xa tức thì xa tới..."
Cố Nha Lãng hiển nhiên cũng không có ý định cùng những con cái nhà giàu này bịa chuyện, gã đi thẳng vào vấn đề nói ra.
Những đệ tử bảy tộc này nghe vậy, hiển nhiên không dám lãnh đạm, bất kể là Tô Trường nhắc đến quân Man mang đến cảm giác gấp gáp, còn là cảm giác sĩ nhục vì bại vào quân Tây Lương, đều khiến đệ tử bảy tộc tâm cao khí ngạo vào lúc đó trong lòng trầm xuống, bắt đầu cực kỳ chăm chú nghe Cố Nha Lãng giảng giải về các thủ đoạn lúc hai quân giao chiến.
Những thứ này đều lọt vào trong mắt Tô Trường An, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười, hắn quay đầu nhìn về phía Cổ Tiễn Quân ở bên, nói ra: "đi, về nhà."
Cổ Tiễn Quân lúc đó cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Trường An, hiện tại thiếu niên này đã không còn là Tô Trường An ngây ngô ở thành Trường An lúc trước, hắn rốt cuộc như nàng mong muốn, thu hồi vẻ mềm mại trong lòng, trở nên thâm trầm, trở nên lão luyện, trở nên cứng rắn như sắt.
Cổ Tiễn Quân cũng không thể nói nên lời là cảm thấy may mắn hay là bi thương, nàng chỉ khó hiểu cảm thấy phiền muộn mất mát.
Nhưng rất nhanh, nàng liền thu hồi một trận nhấp nhô trong lòng.
Nàng nở nụ cười với hắn, sau đó đưa tay ra, đặt nó ở lòng bàn tay hắn.
Dù thân rơi vào bóng tối bao la bát ngát, chỉ cần có người có thể ôm ngươi, vậy cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
Nàng nghĩ đến như vậy, thời gian dần trôi qua tựa vào bả vai của thiếu niên...
---oo---