Dịch giả: phuongkta
Biên: Đình Phong
Quân Giang Đông trùng trùng điệp điệp vượt sông mà đi.
Lúc này đây, Tô Trường An hầu như điều động toàn lực, hắn để lại hai vạn binh mã giao cho Quách Tước từ trọng thương mới khỏi thống lĩnh trấn thủ Giang Đông, những người còn lại hầu như toàn đều lao tới đất Thục.
Mục Lương Sơn là thống soái của Trục Man Doanh, phía dưới thiết lập bảy doanh, phân biệt do bảy vị tướng lĩnh trẻ tuổi là Sở Giang Nam, Cố Hầu Minh, Tất Lâu Thành, Phụng Thiên Ứng, La Quốc Ninh, Thẩm Thư Lâm, Mạnh Trường Quan từ Tô Trường An một tay nhấc lên phân công quản lý.
Hồng Ngọc thống lĩnh mười vạn binh sĩ Giang Đông trước kia, những binh sĩ này là quân đội riêng của bảy đại gia tộc, Hồng Ngọc sau khi tiếp nhận mới một lần xáo trộn biên chế thật lớn, gọi là Hãm Trận Doanh.
Mà Tô Trường An lúc này thống lĩnh đội ngũ ba vạn quân Tây Lương, phía dưới thiết lập ba vị thống soái là Ôn Tử Ngọc, Cố Nha Lãng, Miêu Vĩnh Sơn, phân công mỗi người quản lý một vạn người.
Ngoài ra, còn có Cổ Tiễn Quân, Mục Quy Vân, Tư Mã Trường Tuyết, Hầu Như Ý, Ân Thiên Thương, La Ngọc Nhi, Hoa Phi Tạc cùng đại năng Vấn Đạo cảnh và Hồn Thủ cảnh các tộc, tổng cộng bảy mươi chín người.
Đương nhiên, còn có Hạ Hầu Minh và Thái Bạch đạo nhân cực kỳ không tình nguyện, nhưng không thể không đi cùng.
Giang Đông giáp giới với Tây Thục, nếu muốn qua hiển nhiên đơn giản, nhưng nếu như trực tiếp tiến về trước như vậy, cần cùng chỗ hợp quân với nước Thục, trực tiếp chống lại Thác Bạt Nguyên Vũ.
Trong này lại có nhiều vấn đề.
Nếu như kế hoạch kia, hai quân tách ra tác chiến, khó tránh khỏi có chút sơ suất. Thác Bạt Nguyên Vũ lại không phải là loại dễ ăn được, như vậy rất dễ bị lão bắt lấy kẽ hở, thêm với quân Man vốn là thế lớn, hiển nhiên không thể chống lại được. Nhưng nếu như hai quân hợp một, vậy chỉ huy giao cho bên nào? Lại là một vấn đề, cho Tây Thục, Tô Trường An lo lắng, cho Tô Trường An, chỉ sợ đất Thục cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.
Vì vậy cuối cùng đám người Tô Trường An quyết định vượt sông, xuyên qua quan Hổ Đầu hiện tại vẫn còn trong tay Tư Mã Hủ, từ bên cánh đánh lén quân Man.
Đương nhiên, hai chữ đánh lén thực ra cũng không chuẩn xác.
Dù sao lần này đi đường xa núi cao, lập tức hành quân cấp tốc chỉ sợ cũng phải mất năm sáu ngày, những thứ này hiển nhiên không thể gạt được tai mắt của chim cắt và quạ đêm phía quân Man. Hơn nữa đoạn đường này còn có quân coi giữ do Tư Mã Hủ bố trí, chẳng qua mấy phen đại chiến trước đó, quân lực của Đại Ngụy mười phần còn chưa tới một, chỉ cần không phải Tư Mã Hủ tự mình ra tay, cũng không đáng lo.
Bởi vậy, hành tung của đám người Tô Trường An đương nhiên không thể gạt được tai mắt của Thác Bạt Nguyên Vũ.
Chẳng qua điều này thực ra cũng không quan trọng.
Bọn hắn tấn công từ cánh, Thác Bạt Nguyên Vũ hiển nhiên sẽ điều binh chống cự, nếu binh lực ấy đồng đều, áp lực mà đất Thục phải nhận hiển nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều, hơn nữa còn có thể cùng Thục quân hình thành đuôi giáp công, lẫn nhau tạo thế gọng kìm, kéo dài chiến tuyến của Thác Bạt Nguyên Vũ, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng mưu kế hay như vậy cũng không phải Tô Trường An nghĩ ra, bản lãnh của hắn đương nhiên không ở trên những việc hành quân chiến tranh, những thứ này đều là kết quả của đám người Mục Lương Sơn bàn bạc, Tô Trường An không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn đương nhiên chỉ biết nghe lời đúng, theo kế này.
Đại quân giờ phút này vượt qua Ly Giang, trùng trùng điệp điệp đi về phía Tây.
Thiên hạ chấn động, mọi người đều đồn đại, Sở Vương Tô Trường An mạt binh lịch ngựa ở Giang Đông một năm, giờ phút này át chủ bài trong tay hắn, rốt cuộc muốn công bố ở trước mặt người đời.
...
Phía nam Trường An, phía bắc Ly Giang.
Tòa chóp núi Thiên Môn sừng sững.
Trong tòa lầu các thần bí cổ xưa này.
Một vị nam tử đứng ở bên trong Tinh Thần Các, trước người của y, ba cái bóng người đang quỳ.
Đầu tiên là một nữ tử, một bộ thanh y, đôi mắt băng lãnh, như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, suối ngầm từ lòng đất, không nhiễm bụi trần.
Mà phía sau nàng là hai vị nam tử, một vị mặc một bộ áo trắng, mặt mũi anh tuấn, bên hông treo một ống sáo. Một vị nam tử khác ngược lại ngoại hình cũng không đặc biệt, nhưng cái đàn cổ trên lưng lại cực kỳ bắt mắt.
"Ba phương hội chiến, rồng rời Giang Đông." Nam tử đứng đó chợt âm lãnh nói.
Thanh âm của y cực kỳ bình thường, không có một chút khác với người thường, nhưng mang theo một cỗ vận luật kỳ quái, mơ hồ tác động đến một chút pháp tắc thiên địa.
"Tôn Thượng gọi chúng ta đến là vì sẽ có Tinh Vẫn chết sao?" Nữ tử mặc thanh y hỏi như vậy, giọng điệu lạnh như băng, khiến cho người ngoài không thể thấy được một phút chấn động xuất ra từ nội tâm của nàng.
"Ngày rồng khởi, hiển nhiên ngăn không được trăm họ lầm than, dù cho Tinh Vẫn cũng khó thoát khỏi cái chết." Nam tử khẽ nói, lông mày lại bỗng nhăn lại.
"Nhưng các ngươi đi lần này, cũng không phải đưa tiễn Tinh Vẫn." Nam tử nói ra lần nữa.
"Hả?" Lời ấy của nam tử làm cho ba người sững sờ, đều có chút khó hiểu nhìn về phía nam tử.
Thần sắc trên mặt nam tử vào lúc đó trở nên cực kỳ lạnh lẽo, ánh sao quanh người y vào lúc đó cũng u ám xuống, chiếu đến gò má của y, một cỗ khí tức kỳ dị bắt đầu tràn ngập.
"Ta và các ngươi phải ngăn cản ngôi sao kia sáng lên, ta và các ngươi phải giết hắn đi!"
"Hắn?" Nữ tử mặc thanh y vào lúc này ngừng lại. "Hắn là ai?"
Nàng cực kỳ không chắc chắn mà hỏi.
"Ngươi cứ nói đi?" Ánh mắt nam tử vào lúc đó bắt đầu híp lại.
Nữ tử mặc thanh y sững lại, nàng ngoái đầu nhìn lại hai người vẫn đang cúi đầu quỳ ở sau lưng mình, còn nói thêm: "Tôn Thượng để cho bọn họ đi cùng ta? Chính là lo lắng về Thanh Loan?"
"Ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất của Tinh Thần Các chúng ta mấy trăm năm qua, cũng là người nối nghiệp tương lai của ta, ta sao có thể không lo lắng cho ngươi?" Nam tử cười cười. "Nhưng chuyện này cực kỳ quan trọng, không cho phép thất bại, phái Trường Cầm cùng Mục Địch hộ tống chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, ngươi không nên nghĩ nhiều."
Nữ tử mặc thanh y cau mày, nàng thâm ý sâu sắc liếc nhìn nam tử, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nàng khẽ gật đầu nói: "đệ tử nghe lệnh!"
Nàng liền lập tức đứng dậy, hai vị nam tử ở sau lưng cùng lúc đó đờ đẫn đứng người lên.
Kế tiếp một đường ánh sáng màu xanh hiện lên, thân ảnh ba người đã biến mất ở trong lầu các này.
Mà nam tử kia vào lúc đó lại quay đầu nhìn về phía ngôi sao vây quanh người hắn, nụ cười trên khóe miệng dần dần trở nên lạnh lẽo.
...
Trấn Bạch Mã đã từng là chỗ phải qua nếu muốn từ Trung Nguyên đi tới đất Thục, cũng bởi vậy trong một khoảng thời gian rất dài, trấn Bạch Mã thường là người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng theo đại chiến giữa triều đình cùng đất Thục mở ra, trấn Bạch Mã đã từng phồn hoa liền rất nhanh tan theo làn gió.
Trước đó vài ngày Tả Ngọc Thành bị đánh bại, trấn Bạch Mã đã rơi vào trong tay Thác Bạt Nguyên Vũ, ngày ấy lại càng khổ không thể tả.
Đám quân Man chưa từng có một chút ý nghĩ xem dân chúng là người, dưới trướng binh sĩ cưỡng đoạt, động hơi một ít là lấy tánh mạng người ta.
Nhưng Tả Ngọc Thành đều đánh không lại quân Man, dân chúng tầm thường trấn Bạch Mã sao có thể?
Người lanh lợi một chút đã sớm nghe ngóng rồi chuồn, còn dư lại cũng chỉ có thể chịu đựng đám Man tử áp bức.
Nhưng cũng may Thác Bạt Nguyên Vũ bề bộn việc tiến về phía tây, đều muốn chiếm được đất Thục, trấn Bạch Mã chỉ chừa có một ít quân Man trấn thủ, nhân số không nhiều, mặc dùng không tránh khỏi bóc lột, nhưng sống dễ chịu hơn lúc ngàn vạn Man tử tụ tập trước kia, chỉ cần nhìn một cái, liền khiến những dân chúng bình thường kinh hồn bạt vía.
Ngày hôm nay.
Một nam một nữ, một già một trẻ, hai vị lữ khách đi tới trấn Bạch Mã.
Bọn họ phong trần mệt mỏi, giống như đường xa đi đến.
"Này, họ Lục kia, ngươi nói ngươi muốn tu hành khôi phục công lực, ta liền cùng ngươi khôi phục công lực, lúc này ngươi lại muốn chạy tới đất Thục, ngươi nói hai người chúng ta làm sao là đối thủ của quân Man, đây không phải tự tìm đường chết sao? Ngươi có phải tu hành hay không, tu hư mất đầu óc của mình?"
Trong hai người một vị mặc một bộ áo xanh, lưng đeo một thanh trường đao lớn gần bằng thân hình của nàng vào lúc đó nhìn qua nam tử đã có tuổi bất mãn lầu bầu nói.
Thanh âm của nàng thật lớn, không có một chút cảm giác dưới sự thống trị của quân Man.
Hiện tại trấn Bạch Mã tình huống như vậy, cư dân bên trong đều khăng khăng ra sức suy nghĩ muốn chạy đi, sao có người ngu ngốc chạy đến nơi này?
Bởi vậy vào lúc hai người này xuất hiện, dân chúng trấn Bạch Mã hầu như trong cùng một lúc, ngừng ánh mắt ở trên thân hai người.
Thế nhưng cô bé nhìn cực kỳ đáng yêu kia, lúc há miệng nói ra liền khiến những dân chúng bình thường lập tức sợ tới mức vội vàng chuyển ánh mắt của mình đi, sợ liếc mắt nhìn nhiều, liền nhấc lên quan hệ với họ, đắc tội những quân Man thủ thành kia.
Mà trên mặt nam tử cùng đồng hành với cô bé lại không biểu hiện ra một chút bất mãn nào bởi vì ngôn từ cực kỳ không khách khí của đứa bé này.
Gã liếc nhìn đứa trẻ thản nhiên nói: "ta ngửi được khí tức của Trích Tinh lâu, như ngươi nói, Trích Tinh lâu chính là kẻ thao túng phía sau đám Man tử này, bắt giặc trước bắt vua, giết bọn chúng đi, liền cắt đứt đường lui của đám Man tử này."
Cô bé nghe vậy lại không đồng ý với lời nói của nam tử chút nào, nàng nhếch miệng, nói lầm bầm: "Nói cái gì muốn cắt đứt đường lui của quân Man, ta nhìn ngươi chính là nhớ mãi không quên đều muốn tìm Lục Ly Trần báo thù."
Dường như lời nói của cô bé chọc trúng nội tâm của nam tử, gã hơi hơi trầm mặc, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra những thứ gì đó phản bác lại cô.
"Mối thù giết vợ, không đội trời chung, tất nhiên là không thể quên."
Gã nói như vậy, thần sắc trên mặt cũng vì thế mà âm trầm thêm vài phần. "Nhưng mà cái nào nặng cái nào nhẹ, ta vẫn phân biệt được rõ ràng."
"Hừ!" Cô bé ngược lại nhìn ra nỗi buồn trong lòng nam tử lúc này, nhưng nàng rốt cuộc vẫn khó có thể bỏ qua hành vi khó hiểu của nam tử bởi vậy quay đầu qua, hừ lạnh một tiếng.
Mà những dân chúng chung quanh mặc dù không hề để ánh mắt rơi tại trên người bọn họ, nhưng ngôn ngữ của bọn họ lại không trốn tránh được bọn chúng, hầu như đều không ngoại lệ truyền vào trong tai mỗi người.
Bọn chúng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thầm nói hai vị này rốt cuộc có lai lịch gì, vậy mà một bộ tư thế muốn đối địch với Man tử. Lúc này, ở trong mắt đại đa số dân chúng bình thường, quân Man là thứ hầu như không thể đánh bại, bởi vậy cuộc nói chuyện của hai người rơi vào trong tai bọn chúng, hiển nhiên cũng giống như muốn chết.
Mà thực sự như vậy, hai người làm theo ý mình giống như không người rốt cuộc đưa tới sự chú ý của quân Man coi giữ, rất nhanh vang lên âm thanh áo giáp chỉnh tề va chạm, một vị sĩ quan ăn mặc bộ dáng Man tử dẫn chừng trăm tên Man tộc thân hình cực kỳ cao lớn mạnh mẽ đi tới, bao vây hai ngươi lại.
"Các ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!"
Trên mặt sĩ quan kia có một đường vết sẹo xuyên qua toàn bộ gò má, nhìn qua cực kỳ hung thần ác sát, giờ phút này hỏi, lại càng làm cho những dân chúng bình thường vụng trộm chú ý tình huống bên này một hồi lãnh lẽo, thầm nói một già một trẻ này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Hai người đối với chất vấn của sĩ quan quân Man như chưa tỉnh, bọn hắn tự mình tiếp tục đi về phía trước, tựu thật giống như không thấy bọn chúng tồn tại.
"Họ Lục kia, ta muốn ăn gà nướng, chúng ta đi phía trước nhìn xem có hay không."
"Ừ, ta cũng có chút đói bụng."
Hai người vẫn không coi ai ra gì trò chuyện việc nhà.
Phản ứng như vậy đương nhiên là chọc giận cực lớn tới những quân Man làm mưa làm gió ở chỗ này thành quen, khuôn mặt sĩ quan kia đỏ lên, hiển nhiên là máu nóng không kìm được xông lên đầu.
"Lên, giết lão! Đứa nhỏ..." Trên mặt sĩ quan vào lúc đó hiện lên một vẻ dâm đãng, "đứa nhỏ trói lại cho ta, áp đến dưới trướng của ta, bổn tướng quân muốn tra hỏi một phen thật tốt."
Lời nói rõ ràng như vậy, đương nhiên dẫn tới đám Man tử ở chung quanh y cười vang một phen.
Mà những dân chúng chung quanh lại càng lộ đầy vẻ căm phẫn trên mặt.
Mấy ngày qua, những chuyện này đám Man tử đã làm nhiều lần, hơn nữa hễ là nữ tử bị bọn chúng bắt đi, không một ai có thể còn sống.
Đám Man tử vốn bên ngoài cao lớn mãnh mẽ, khác biệt với Nhân tộc, thử nghĩ lại có mấy người nữ tử có thể chống lại tra tấn của bọn chúng như vậy?
Mà cô gái kia lại đáng yêu đến như thế, kết cục của cô hiển nhiên có thể đoán được.
Thế nhưng, nổi giận thì nổi giận, trong đám dân chúng giờ phút này cũng không có bất kỳ người nào dám thực sự đứng ra, một chút dũng khí vẻn vẹn trong lòng bọn chúng sớm đã ở trong mấy tháng khuất tùng hao mòn hầu như không còn.
Cô bé sau khi nghe thấy lời ấy, rốt cuộc dừng bước.
Cái mũi đẹp đẽ tinh xảo của nàng khẽ giật, dường như ngửi thấy mùi vị cực kỳ đáng ghét, lông mày của nàng vào lúc đó nhíu lại.
"Mùi vị Thần tộc." Nàng nói như vậy, một cơn gió lạnh lẽo không biết từ đâu nổi lên, thổi lên bụi bặm đầy đất.
Đám quân Man vào lúc này không khỏi cảm thấy rùng mình.
"A...." Nam tử vào lúc đó khẽ gật đầu, nói ra: "xem ra đại quân của Thác Bạt Nguyên Vũ cũng đã bị những Thần tộc của Trích Tinh lâu gieo xuống Thần huyết, khó tránh khỏi Tả Ngọc Thành khó có thể tiêu diệt bọn chúng."
Công hiệu của Thần huyết không những khiến cho tu vi của người ta tăng lên, lại càng có thể tăng cường sinh mệnh của những sĩ tốt này, chỉ cần còn có một hơi thở, sẽ khôi phục lại trong thời gian ngắn, điểm này hầu như là nguyên nhân đám người Thác Bạt Nguyên Vũ một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
"Không phải ngươi nói Thác Bạt Nguyên Vũ cấu kết với Trích Tinh lâu sao? Tại sao lại nhấc lên quan hệ với Thần tộc?" Cô bé nghiêng cái đầu hỏi, trên mặt không có chút nào cảm giác nguy cơ người đang ở hiểm cảnh.
"Trích Tinh lâu cực kỳ phức tạp, có thể nói là người phát ngôn của Thiên Nhân ở nhân gian. Trong đó không thiếu một tí Bán Thần, Thứ Thần năm đó ruồng bỏ Chân Thần, bởi vậy điều này thực ra cũng không kỳ quái." Nam tử thản nhiên đáp lại nói.
"À." Cô bé hiểu rõ khẽ gật đầu.
Mà lúc này, những quân Man kia rốt cuộc không kiềm chế được, bắt đầu vây giết về phía hai người.
"Vậy có muốn lưu lại một người sống hỏi một câu tình cảnh hay không?" Cô bé lại hỏi.
Lúc này quân Man đã đến gần trước người, bọn chúng giương nanh múa vuốt vung binh khí trong tay lên, cực giống sói dữ đang đánh về thịt mỡ mà bọn nó thèm thuồng đã lâu.
"Không cần. Những người này sao có thể biết được chuyện của Trích Tinh lâu." Nam tử lại lắc đầu.
Lời này vừa ra, hầu như tuyên án tử hình cho những quân Man kia.
Cùng trong khoảnh khắc đó.
Sát cơ trong con ngươi cô bé hiện lên.
Một thanh trường kiếm màu đen hình dáng đồ trang sức được nàng đeo trên cổ chợt tuôn ra một đường hào quang sáng lạn, dưới chân những quân Man kia vào lúc đó chợt sáng lên từng đường ánh sáng chói mắt.
Đó là nhiều đóa hoa sen thánh thiện!
Hoa sen được tạo thành từ kiếm ảnh!
Cái này là...
Ba nghìn Liên Hoa Trán!
Còn không kịp kinh sợ, cũng không kịp trốn tránh.
Ngay lập tức đám sĩ tốt quân Man vừa rồi còn đằng đằng sát khí vào lúc đó đều hóa thành máu thịt bay tứ tung, rơi lả tả trên đất.
Một cỗ máu tươi đậm đặc cùng lúc đó tràn ra.
Những dân chúng trấn Bạch Mã lập tức bị biến hóa như thế gây hoảng hốt một lúc lâu không thể nói ra lời, chỉ sững sờ nhìn máu thịt đầy đất.
"Nhanh trốn đi, chờ đến lúc quân Man đến đây, chỉ sợ sẽ không bỏ qua các ngươi."
Nam tử liếc nhìn những dân chúng chung quanh, chậm rãi nói như vậy.
"Đúng rồi." Dường như y nhớ ra điều gì đó, từ trong lòng ngực móc ra một túi bạc đi đến trước mặt một nhà vợ chồng già vẫn còn sững sờ ở cửa ra vào, đặt túi tiền vào trong tay lão.
Sau đó tự mình đi đến trong viện, bắt ra một con gà trống hơi gầy.
"Con này như thế nào đây?" Gã nhìn về phía thiếu nữ một bên.
"Ừ, gầy thì hơi gầy, chẳng qua cũng không tệ lắm." Nữ hài nhìn kỹ gà trống trong tay nam tử, khóe miệng vỡ ra một nụ cười mỉm.
---oo---