Nhất thời như mất đi ý thức vậy, lúc Thẩm Nhã Hinh thoát khỏi những cơn cao trào vừa ập đến đó thì Mạnh Dục Thành đang hôn lên trán cô, hôn lên những giọt nước bên khóe mắt cô để ngỏ lời an ủi.
“Bảo bối, em thật nhiệt tình.” Anh cười nhẹ, ngón tay giữa không ngừng ra vào ở hoa huyt cô, nước dịch của cô như nước của trái đào tươi vậy, chỉ cần khẽ ấn nhẹ vài cái là lại tuông trào ra.
“Làm gì có.” Thẩm Nhã Hinh lấy tay che mặt lại, không dám nhìn anh.
“Thật dễ thương, gợi cảm hết chỗ nói.” Mạnh Dục Thành hôn lên lòng bàn tay cô rồi bướng bỉnh nói, “Ôm chặt anh không chịu buông, rồi hết lần này đến lần khác xin anh cho nhiều thêm chút nữa…”
“Nói bậy.” Cô không thèm cầu xin anh, cô định rút tay về phản bác lại anh, nhưng lại bị nhân cơ hội đó mà hôn đến nổi phải thở hổn hển.
Ngón tay trong hoa huyt từ hai ngón tăng lên ba ngón mà vẻ mặt của cô không hề lộ ra vẻ không thích ứng nào cả, mà còn nghênh hợp khi anh tăng tốc ngón tay, Mạnh Dục Thành biết cô đã sẵn sàng đón nhận anh rồi, vả lại anh cũng không thể nhịn được nữa rồi.
Mạnh Dục Thành quỳ ở giữa hai chân cô, anh cố ý thong thả chậm rãi gỡ dây nịch và khóa quần của mình, anh biết cô đang nhìn anh.
“Có vừa ý với cái mà em thấy chứ?” Anh lại lần nữa phủ người xuống, tiếp xúc thân mật với cô, nhìn dáng vẻ xấu hổ quay mặt đi của cô, anh cười rồi nắm cằm cô xoay qua, “Xấu hổ gì chứ, rõ ràng hồi nãy nhiệt tình như lửa vậy.” Thẩm Nhã Hinh không dám nhúc nhích, nơi giữa hai đùi bị vật cứng nóng của anh chống vào, không cần anh nói cô cũng biết đó là gì, nhưng… cô không ngờ nó lại lớn như thế, thật có thể đi vào sao?
Ngược lại với sự e sợ của cô, anh lại đang say mê với cảm giác mềm mại, ấm áp của cô, hoa huyt của cô dính đầy nước mật, trông rất tội nghiệp, mang cho người ta cảm giác muốn phạm tội.
“Nhã Hinh.” Mạnh Dục Thành gọi tên cô, kêu cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Tin tưởng anh, đừng sợ.” Của cô nhỏ như vậy, chỉ khi cô hoàn toàn tin tưởng anh, hoàn toàn thả lỏng thì anh mới có thể đi vào thuận lợi được.
“Ừm…”
Thẩm Nhã Hinh gật đầu tùm lum, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve khắp người cô, an ủi sự lo sợ của cô, khiến cô dần thả lỏng, tin tưởng vào anh hơn, thả lỏng người hơn.
“Thật ngoan.” Anh khen ngợi cô rồi nắm lấy gậy tht của mình đưa vào hoa huyt của cô.
Màn dạo đầu lúc nãy rất có hiệu quả, Thẩm Nhã Hinh khẽ hừ nhẹ một tiếng, cắn chặt môi dưới, chịu đựng sự xâm nhập của anh, Mạnh Dục Thành không còn hơi sức để mà cổ vũ sự ngoan ngoãn của cô nữa, đôi mắt sâu thẩm nhìn chằm chằm vào cảnh tượng nơi mềm mại của cô đang dần dần nuốt chửng anh, hoa huyt của cô không ngừng co rút, vặn vẹo mà tiếp đón vật to lớn của anh, đem đến cho anh một luồng khoái cảm không bút mực nào tả được.
“Bảo bối, em thật tuyệt.”
Lúc đi vào hết rồi thì Mạnh Dục Thành cuối cùng cũng thở phào, cảm giác trong cô thật tuyệt, nơi ấm áp ẩm ướt này tuyệt vời hơn trong tưởng tượng của anh, nơi đó của cô thật hẹp, bị vật to lớn của anh chèn ép đến cực hạn, đồng thời cũng ép chặt mỗi một phân lý tính của anh.
Thẩm Nhã Hinh chau mày lại, cảm giác căng trướng ở thân dưới quá chân thật, cô gần như có thể cảm nhận được mỗi một nhịp đập của anh, tuy là không đau, nhưng cảm giác rất kỳ lạ.
Mạnh Dục Thành bắt đầu thử ra vào, cô bọc chặt lấy anh, lúc anh đi ra thì ngăn cản sự rời khỏi của anh, lúc anh đi vào thì lại nuốt lấy anh thật chặt.
Như là cảm nhận được cơ thể của Thẩm Nhã Hinh vẫn có chút căng thẳng, bàn tay của Mạnh Dục Thành di chuyển đến nơi kết hợp của hai người, nhẹ nhàng xoa nắn cánh hoa của cô, cho đến khi cô thả lỏng bản thân lần nữa, khóe miệng khẽ ngâm ra tiếng, anh mới yên tâm tăng tốc.
“Có thể rồi…” Cảm nhận được sự chăm sóc ôn tồn của anh, Thẩm Nhã Hinh khẽ rên thành tiếng.
Mạnh Dục Thành khẽ gầm nhẹ, không thể đè nén dục vọng của mình nữa, “Bảo bối…” Anh kêu gọi cô, nâng đùi cô lên, không ngừng thay đổi tư thế của cô, để cô đón nhận anh càng nhiều hơn.
“A... chậm một chút…”
Anh nhất thời tăng tốc độ lên khiến cô theo không kịp tiết tấu của anh nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, bị động mà nghênh đón sự xâm nhập mỗi lúc một sâu của anh, không ngừng nhỏ giọng cầu xin sự thương xót của anh.
Chỉ tiếc rằng sự mềm yếu của cô chỉ khiến đàn ông phát thú tính, Mạnh Dục Thành liền ôm cô lên, để hai chân cô vòng qua bên hông anh, dùng tư thế ngồi mà đón nhận lấy sự yêu thương của anh, anh nắm lấy mông cô nâng lên, rồi buông tay ra, để cô nặng nề ngồi thẳng lên gậy tht của anh.
“Đừng mà… sâu quá…” Thẩm Nhã Hinh hét lớn.
Thật đáng sợ, anh đâm thẳng vào sâu trong cơ thể cô, khiến có cảm giác như bị cây giáo dài xuyên qua người vậy, khoái cảm kịch liệt hơn cả lúc nãy phút chốc chạy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể cô, cô chỉ có thể nắm chặt lấy anh, chỉ có thể rên rỉ thành tiếng, mặc cho anh sắp xếp, toàn bộ thần kinh chỉ tập trung tại nơi anh đang xuyên xỏ qua, khiến cô không thể suy nghĩ được nữa, chỉ có thể đắm chìm trong những cơn khoái cảm sắp ập đến, cảm giác như vĩnh viễn không thấy được đích đến vậy.
“Đừng mà… sâu quá…” Thẩm Nhã Hinh hét lớn.
Thật đáng sợ, anh đâm thẳng vào sâu trong cơ thể cô, khiến có cảm giác như bị cây giáo dài xuyên qua người vậy, khoái cảm kịch liệt hơn cả lúc nãy phút chốc chạy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể cô, cô chỉ có thể nắm chặt lấy anh, chỉ có thể rên rỉ thành tiếng, mặc cho anh sắp xếp, toàn bộ thần kinh chỉ tập trung tại nơi anh đang xuyên xỏ qua, khiến cô không thể suy nghĩ được nữa, chỉ có thể đắm chìm trong những cơn khoái cảm sắp ập đến, cảm giác như vĩnh viễn không thấy được đích đến vậy.
“Em sẽ thích mà.” Mạnh Dục Thành vừa thở gấp vừa mỉm cười vạch trần sự kháng cự không thành thật của cô, anh thật mong đợi trận cao trào sắp đến này, hoa huyt bắt đầu không ngừng co rút, mật dịch cũng bởi sự tấn công của anh mà trở thành những bọt trắng li ti.
“Thật sự là không được nữa rồi…” Thẩm Nhã Hinh không ngừng lắc đầu khóc, nhưng anh lại như là chê không đủ kích thích vậy, cuối đầu ngậm lấy một bên đỉnh nhọn của cô, đùa giỡn nó, khẽ cắn nhẹ lên nó.
“A… a………”
Cô không chịu được cái khoái cảm cuồng dã đó nữa, nắm thật chặt cánh tay anh, cô sẽ chết mất, sẽ chết thật mất.
“Bảo bối, bảo bối của anh…”
Mạnh Dục Thành khẽ gầm nhẹ, nặng nề đánh thật mạnh lên hoa huyt của cô, những tiếng ‘phập phập’ bởi sự đụng chạm da thịt không ngừng vang lên, anh biết cô sắp đến đỉnh điểm rồi, sự co rút của cô càng lúc càng thường xuyên, thậm chí kẹp đến nỗi khiến anh cảm thấy đau, “Bảo bối, để anh cùng thưởng thức cao trào của em nhé.” Cùng với mệnh lệnh tà ác đó, Mạnh Dục Thành lại lần nữa nặng nề đánh thật mạnh vào hoa tâm mềm yếu của cô, khiến Thẩm Nhã Hinh không chịu đựng nổi mà bật ra tiếng khóc yêu kiều, thở không ra hơi, không thể tưởng tượng được cảm giác khoái cảm chạy dọc toàn thân, cô lại lần nữa đạt đến cao trào.
Anh đâm thật mạnh vào hoa huyt chật hẹp của cô một lần cuối, nâng chiếc đùi thon của cô lên, hưởng thụ sự co rút của cô, khoái cảm dâng trào đến tận não, sau đó anh gầm nhẹ một tiếng, đem mọi mầm móng của mình chôn sâu vào cơ thể cô.
Thẩm Nhã Hinh đang nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đang đi dạo trên cánh đồng cỏ xanh miết của Phi Châu, xung quanh là những loài động vật hoang dã, có con linh dương nghịch ngợm dễ thương, con huơu cao cổ cao chót vót đang lặng lẽ gặm lá cây, phía xa xa là một hồ nước trong vắt phản chiếu lại những đám mấy xanh trên bầu trời.
Cô đang vui vẻ ngắm cảnh đẹp thì có một con hà mã chạy đến nhìn cô chằm chằm, cô vừa định lui về phía sau thì con hà mã đó chạy đến đè cô xuống, cô bị nó đè đến thở không nổi, muốn mở miệng kêu cứu nhưng cố gắng cỡ nào cũng không hét ra tiếng được.
Cô sắp tắt thở mất rồi… cô suy nghĩ mơ hồ, sau đó cố hết sức vùng vẫy, “A!” Ánh nắng bình mình chiếc sáng cả căn phòng, mọi thứ đều tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Nhã Hinh thở gấp để ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó phát hiện có một cánh tay đang vắt ngang ngực mình, cô liền xoay mặt qua, Mạnh Dục Thành bị cô ồn ào làm tỉnh giấc, mở đôi mắt mông lung nhìn cô, không vui nói: “Ngủ.” Tiếng hét kinh hoàng còn chưa kịp thoát ra thì cô đã bị cánh tay rắn chắt của Mạnh Dục Thành ôm lấy, anh còn không quên uy hiếp cô: “Có nhiều tinh lực như vậy thì nên làm chút chuyện để đốt thời gian thôi.” Mạnh Dục Thành đang ngủ ngon lành mà bỗng dưng lại bị tiếng ồn ào làm cho ngủ không được, với lại cái cảm giác mất đi chiếc gối ôm êm ái trong lòng khiến anh cảm thấy thực không vui.
Thẩm Nhã Hinh bị dọa đến nỗi không dám nhúc nhích nữa, từng cảnh tượng của tối hôm qua vẫn đang trình chiếu trong não bộ của cô, cô đến đưa tại liệu cho anh sẵn tiện thăm bệnh luôn, cô còn giúp anh hâm nóng cháo lại… nhưng tại sao cuối lại tiến triển đến bước này rồi chứ? Cô bụm chặt miệng mình lại, không ngừng đăm chiêu suy nghĩ xem họ rốt cuộc làm sao mà từ cái tình huống thăm bệnh đơn thuần đó mà ‘quá độ’ sang tình huống kích tình này vậy trời?
Thẩm Nhã Hinh như con đà điểu vậy, vùi mình vào sâu trong chiếc chăn to bự, tự lẩm bẩm với bản thân: “Đây đều là đang mơ, không phải thật, tuyệt đối không phải thật…”
“Xem ra em muốn làm chuyện khác hơn.”
Giọng nói trầm thấp của Mạnh Dục Thành vang lên bên tai cô, cái eo khẽ dùng sức, đem vật cứng nóng vừa thức tỉnh của anh ép lên đùi cô, khẽ ma sát bằng những chất ẩm ướt được lưu lại từ bữa kích tình của ngày hôm qua.
“Đừng!” Thẩm Nhã Hinh dùng cả tay lẫn chân đẩy Mạnh Dục Thành ra, phản đối nói: “Chỗ đó rất đau.” Hôm qua anh thông cảm cho việc cô lần đầu tiên trầm luân vào bể tình nên chỉ làm một lần là đã tha cho cô để cô ngủ rồi, nhưng giờ chỗ đó hình như hơi sưng lên khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
“Hửm, chỗ nào đau?”
Mạnh Dục Thành đâu dễ gì tha cho cô như vậy, anh dễ dàng kéo cô sát lại bên người mình rồi làm bộ như muốn giở chăn ra xem.
“Không chỗ nào đau hết, anh đừng lộn xộn nữa.”
Đùa gì chứ, bây giờ cô đang trong trạng thái không mặc gì hết, giở chăn lên chẳng phải sẽ bị thấy hết sao! Nhưng lời nói của cô chẳng hề được Mạnh Dục Thành để lọt vào tai, anh một bên tay ôm chặt người cô, tay còn lại dò thẳng xuống nơi đó của cô.
“A…”
Không cẩn thận hét lên một tiếng khiến Thẩm Nhã Hinh xấu hổ lấy tay che miệng mình lại, anh đang sờ chỗ nào vậy trời?
Mạnh Dục Thành cuối đầu nhìn cô, ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa của cô, tối hôm qua anh xuất tinh ở bên trong cô nên giờ chỉ cần cô khẽ nhúc nhích liền có chất dịch nhớt nhớt chảy ra, có lẽ đó là hỗn hợp của cô và anh.
“Ngoan ngoan đừng nhúc nhích, để anh sờ xem chỗ nào bị thương rồi.” Anh nói với vẻ nghiêm túc.
“Anh đừng sờ lung tung mà.”
Hơi thở của cô bắt đầu không ổn định nữa, người đàn ông ác ôn này, giả bộ mượn cớ giúp cô kiểm tra mà quấy rối cô, anh lấy chất dịch của tối hôm qua bôi lên cánh hoa của cô, khiến cô mềm nhũn cả người, ngay cả sức lực để mà đẩy anh ra cũng không có.
“Yên tâm, anh sờ rất chính xác đó.”
Anh thế mà không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm, còn cuối đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô nữa chứ. Dáng vẻ động tình của cô thật gợi cảm, đôi mắt trong veo của ngày thường giờ trở nên mê mang, đôi môi hồng khẽ mở, trông cứ như đang chờ đợi anh đến yêu thương vậy. Hơi thở của cô bắt đầu không ổn định nữa, người đàn ông ác ôn này, giả bộ mượn cớ giúp cô kiểm tra mà quấy rối cô, anh lấy chất dịch của tối hôm qua bôi lên cánh hoa của cô, khiến cô mềm nhũn cả người, ngay cả sức lực để mà đẩy anh ra cũng không có.
“Yên tâm, anh sờ rất chính xác đó.”
Anh thế mà không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm, còn cuối đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô nữa chứ. Dáng vẻ động tình của cô thật gợi cảm, đôi mắt trong veo của ngày thường giờ trở nên mê mang, đôi môi hồng khẽ mở, trông cứ như đang chờ đợi anh đến yêu thương vậy.
Cánh hoa mềm mại nở rộ dưới sự vuốt ve của anh, để lộ ra nụ hoa nhỏ bên trong, Mạnh Dục Thành như đang chăm sóc cho vật trân quý nhất của mình vậy, tỉ mỉ cẩn thận vuốt ve nụ hoa non mềm đang run rẩy đó, khiến dây thần kinh nhạy cảm của Thẩm Nhã Hinh bị kích thích một cách triệt để.
Sự tiếp xúc thân mật như tối hôm qua khiến cô cảm thấy vừa lo sợ vừa mong chờ, anh mang đến niềm vui vô tận cho cô, khiến cô bị đắm chìm vào đó, nhưng mới chỉ nhiêu đó thôi mà khiến cánh hoa của cô có cảm giác đau rát, khó có thể tiếp tục nữa.
Thẩm Nhã Hinh hồi hộp cắn chặt môi dưới của mình, yếu ớt cầu xin anh: “Quả thật sẽ đau đó, đừng làm được không?” Mạnh Dục Thành thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô thì không nhịn được bật cười: “Anh chỉ xem xem em bị thương ở nào thôi, đừng sợ.”
Tối hôm qua anh đã rất cố gắng kiềm chế bản thân rồi, nhưng mùi vị của cô quá tuyệt vời, khiến cho lúc sau anh có chút không khống chế được bản thân, anh phải xác định cô không bị anh làm cho bị thương anh mới yên tâm được, khẽ hôn nhẹ lên trán cô, anh nói lời đảm bảo với cô: “Anh hứa sẽ không làm gì cả, yên tâm.”
Nhận được lời hứa của anh, Thẩm Nhã Hinh do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng ngoan ngoan kéo chăn, mở rộng hai chân ra, “Anh… anh mau chút.” Trời ạ, để cô chết quách đi cho rồi, dáng vẻ khó coi như vậy, sao cô còn có thể đi gặp người khác nữa đây!
Cũng may lần này Mạnh Dục Thành chịu tha cho cô, chỉ xem xét cánh hoa bị sưng đỏ của cô liền rất độ lượng mà bỏ qua cho cô rồi, “Hơi sưng, nhưng cũng may không bị rách da, tí nữa đến tiệm thuốc Tây mua thuốc thoa lên là được.”
“Đừng!” Chẳng lẽ còn muốn cô đến nói với mấy người bán thuốc rằng: Thật ngại quá, tôi dung tục quá độ, xin hỏi có thuốc thoa nào để giảm sưng cánh hoa không? Cô không muốn bị mất mặt đâu.
“Vậy thì cũng còn một cách khác.” Mạnh Dục Thành cười với vẻ đầy tính toán.
“Cái gì?” Thẩm Nhã Hinh khờ khạo hỏi.
Mạnh Dục Thành sáp lại gần lỗ tai cô nói khẽ: “Nghe nói nước bọt có thể giúp làm lành vết thương, chúng ta có thể thử xem thế nào.”
“Biến thái!” Cô vốn không nên hỏi mà.
“Haizz.” Mạnh Dục Thành tiếc nuối lắc đầu, “Xem ra em không tin vào thành quả nghiên cứu khoa học rồi.”
Ai không tin chứ, nhưng vấn đề là cách đó có thể dùng sao? Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Thẩm Nhã Hinh liền chỉ muốn kiếm cái lỗ để mà chui xuống, đầu óc của anh rốt cuộc chứa cái gì ở trong vậy trời.
“Mau thức dậy đi, thức dậy đi, không thức dậy là tét vào mông đấy nhé.”
Tiếng đồ hồ báo thức trẻ con bỗng nhiên vang lên làm gián đoạn cuộc tranh luận của hai người, Thẩm Nhã Hinh mặc kệ nụ cười trên mặt người đàn ông, kéo chăn lên gói chặt cơ thể mình lại, chạy vào phòng tắm.
Những giọt nước ấm áp không ngừng chảy dọc cơ thể, gột sạch mùi vị của anh và mọi mệt mỏi của tối hôm qua, Thẩm Nhã Hinh nhìn vào gương, thấy bản thân có vài vẻ yêu kiều, không khỏi nhớ đến dáng vẻ dịu dàng lại cuồng dã của anh rồi lại mắc cỡ đến nỗi phải lấy tay che mặt cười.
Anh mạnh mẽ như thế, cô như chiếc xuống nhỏ trong lòng anh vậy, chỉ có thể trôi theo dòng nước xiếc của anh, những giọt mồ hôi trên người anh đều vì nhẫn nại mà ra, anh luôn nghĩ đến cảm giác của cô, xác định cô thực sự có được sự vui vẻ anh mới tiếp tục.
Nhưng vừa nghĩ đến quan hệ giữa anh và cô thì lại không khỏi cảm thấy buồn phiền, cô phải báo cáo lại với Tổng giám đốc như thế nào đây? Có khi nào Tổng giám đốc sẽ cho rằng cô đã phản bội ngài ấy? Nghĩ đến đây cô liền quyết định phải nói với anh tạm thời không cho Tổng giám đốc biết.
Không cần nghĩ cũng biết Mạnh Dục Thành chẳng vui vẻ gì với quyết định này của cô.
“Đi mà, em quả thật vẫn chưa suy nghĩ được nên giải thích như thế nào với Tổng giám đốc, mình tạm thời đừng công khai được không?”
Mạnh Dục Thành nhìn cô chằm chằm, thật là một người phụ nữ ngốc mà! Không lo suy nghĩ nên làm thể nào để giữ chân người đàn ông hoàng kim như anh thì thôi chứ, ở đó cái gì mà chuẩn bị tâm lý? Nhưng thấy dáng vẻ gấp đến độ muốn khóc của cô, lại xét đến tính cách đơn thuần của cô, anh tạm thời miễn cưỡng đồng ý vậy.
Nhưng anh có thời hạn, “Thấy em tội nghiệp như vậy, cộng thêm việc vị thiết kế sư kia sắp đến Đài Loan, lúc đó anh sẽ rất bận rộn, khoảng thời gian đó sẽ dành cho em chuẩn bị tâm lý vậy. Nhưng vị thiết kế sư đó vừa rời khỏi thì em phải lập tức theo anh về nhà gặp bố mẹ.”
“Hả? Thế chẳng phải chỉ có một tuần thôi sao?” Thẩm Nhã Hinh không đồng ý lắm, thời gian ngắn như thế, sao đủ cho cô chuẩn bị tâm lý chứ.
“Chê ít à?” Mạnh Dục Thành nhướn mày.
“Không không không, nhiều, nhiều lắm rồi.” Cô lắc đầu liên tục, chỉ sợ ngay cả thời gian một tuần này cũng bị anh lấy mất, danh tiếng trên thương trường của người đàn ông này đâu phải cô không biết, cô nào có dám trả giá với anh chứ!
“Ừ.” Mạnh Dục Thành hài lòng gật đầu, không tệ, cũng biết điều đó.
“Nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề khá nghiêm trọng.” Thẩm Nhã Hinh nhăn mặt đưa quần áo của mình cho anh xem, “Nhăn hết rồi đây này, kiểu này sao mà mặc ra ngoài cho người ta xem cơ chứ?”
“Chê ít à?” Mạnh Dục Thành nhướn mày.
“Không không không, nhiều, nhiều lắm rồi.” Cô lắc đầu liên tục, chỉ sợ ngay cả thời gian một tuần này cũng bị anh lấy mất, danh tiếng trên thương trường của người đàn ông này đâu phải cô không biết, cô nào có dám trả giá với anh chứ!
“Ừ.” Mạnh Dục Thành hài lòng gật đầu, không tệ, cũng biết điều đó.
“Nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề khá nghiêm trọng.” Thẩm Nhã Hinh nhăn mặt đưa quần áo của mình cho anh xem, “Nhăn hết rồi đây này, kiểu này sao mà mặc ra ngoài cho người ta xem cơ chứ?”
“Em đã nói là em có thể tự về được mà.” Thẩm Nhã Hinh lảm nhảm nói.
“Để em mặt bộ đồ này bắt xe à?” Mạnh Dục Thành liếc nhìn cô một cái, “Em không sợ bị lên báo sao?” Quần áo của cô bởi tối hôm qua quăng tùm lum xuống đất mà nhăn như cải khô vậy, giờ bộ đồ cô đang mặc là chiếc áo sơ mi và quần dài của anh, dễ thương thì cũng dễ thương thiệt, nhưng mặc ra cho người ngoài xem thì miễn bàn, anh cũng định mua một bộ khác cho cô, nhưng có nói thế nào đi nữa thì cô cũng không chịu, chỉ một mực đòi về nhà thay.
“Cũng đúng.” Thẩm Nhã Hinh chán nản gật đầu đồng ý, haizz, tại sao anh luôn dùng bộ dạng vừa thờ ơ vừa tao nhã để nói chuyện với người khác, nhưng khi nói chuyện với cô thì lại xấu xa như vậy chứ?
Thẩm Nhã Hinh mở cửa nhà ra, kiếm một đôi dép cho Mạnh Dục Thành, “Anh mang tạm đi, của ba em, chắc là mang vừa.”
“Không dẫn anh đi tham quan một vòng sao?”
“Tham quan gì chứ, căn nhà chỉ bây lớn, anh tự xem đi, em đi thay đồ.” Cô phẩy phẩy tay, thay dép xong liền chạy như bay vào phòng ngủ, cô phải nhân lúc anh chưa kịp vào đây mà dấu hết mấy con gấu bông trên đầu giường đi mới được, nếu không nhất định sẽ bị anh cười vào mặt mất.
Mạnh Dục Thành khẽ đánh giá xung quanh, là một căn nhà nhỏ thích hợp cho một người ở, màu sắc của các đồ nội thất đều có vẻ khá cũ, kiểu mẫu cũng mang vẻ cổ điển, trên đầu tủ là vài khung ảnh, trên hình là một cặp vợ chồng trung niên ôm lấy Thẩm Nhã Hinh đang mặt đồng phục, cười rất hiền từ.
“Đây là cha mẹ em à?” Mạnh Dục Thành cầm khung ảnh lên, nhìn cô bé Thẩm Nhã Hinh thời trung học.
“Ừm.” Đoán rằng có lẽ anh đang xem ảnh.
“Nghe nói họ đang ở Nam Mỹ?”
“Đúng vậy, ba em là tiến sĩ ngành thực vật, mẹ em là tiến sĩ ngành côn trùng, hai người họ cùng đến Amazon nghiên cứu sinh vật rồi.”
Tuy rằng họ rất có trách nhiệm mà nuôi dạy cô đến năm tuổi, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút cô đơn.
Mạnh Dục Thành biết rằng cha mẹ cô là người nổi tiếng trong giới sinh vật học, nhưng Thẩm Nhã Hinh lại không đi theo con đường của cha mẹ cô, điều này khiến anh cảm thấy kỳ lạ, “Em không nối nghiệp cha mẹ sao?”
“Cũng không phải… lúc em lên tiểu học bị phát hiện mắc bệnh mù màu, không thích hợp với những môn học đó.”
Không chỉ sinh vật học, ngành thiết kế mà cô thích cũng vì thế mà phải từ bỏ. “Em nghĩ mẹ nhất định cảm thấy rất tiếc nuối, lúc nhỏ mẹ thường nói đợi em lớn lên cùng đi Nam cực với mẹ, nhưng cuối cùng em lại bị như thế.” Thẩm Nhã Hinh buồn bã nói. Nhiều lúc cô còn cho rằng có lẽ vì cô bị như thế nên cha mẹ cô mới thà rằng chạy đến châu Nam Mỹ xa xôi cũng không chịu đối mặt với cô.
“Tuy rằng anh không hiểu biết gì về cha mẹ em, nhưng nếu anh là họ, anh sẽ tự trách bản thân không thể đem đến cho con mình một DNA tốt.” Nghe xong lời này, Thẩm Nhã Hinh quỷ quyệt nói: “Không ngờ anh cũng biết an ủi người khác cơ đấy.”
“Ngốc nghếch.” Mạnh Dục Thành đi đến sau lưng cô, “Nếu cha mẹ em không yêu thương em thì sao lại gửi gắm em cho cha anh từ châu Nam Mỹ xa xôi kia chứ?”
“Ừm… ách, anh vào đây làm gì?” Sự ấm áp của phút trước bị thay thế bởi sự phát hiện Mạnh Dục Thành tiến vào phòng cô.
“Sợ gì chứ?” Mạnh Dục Thành rất tự nhiên mà đứng phía sau cô nhìn hai người qua chiếc gương, Thẩm Nhã Hinh không cao lắm, chỉ đến đầu vai anh thôi, dáng người lại nhỏ con nên trông chỉ bằng một nửa trọng lượng của anh.
Sợ gì? Cô còn chưa mặc xong áo quần đó! Thẩm Nhã Hinh vừa xấu hổ vừa tức giận lấy nắm đấm đấm lên người anh, tay còn lại vẫn không quên cẩn thận che lấy ngực mình, như là sợ bị lộ cảnh xuân vậy.
Tiếc rằng đối với Mạnh Dục Thành mà nói chút sức lực đó chẳng là gì, anh cứ đứng đó cho cô tha hồ mà đấm, xem như mát xa miễn phí, cũng nhân lúc đó mà quan sát chiếc tủ áo đang mở của cô, “Hèn chi quần áo em mặc đều kỳ cục như vậy, thì ra là do bị mù màu.”
“Ai nói chứ, mấy bộ đồ này rất ổn mà, mặc rất thoải mái, không quá bó.” Đáng ghét, lén xem tủ quần áo của cô thì thôi chứ, còn dám chê bai mắt thẩm mỹ của cô nữa.
“Chẳng lẽ em không để ý rằng những bộ đồ này được quảng cáo dành riêng cho phái nữ U sao?” Mạnh Dục Thành còn cố ý nhấn mạnh chữ U nữa.
“Có, có sao?” Thẩm Nhã Hinh lúng túng hỏi ngược lại, cô cố gắng nhớ lại tình cảnh khi mua những bộ đồ đó, nhưng tiếc rằng cô chỉ nhớ được những bảng chỉ dẫn to đùng mà thôi.
“Bữa sau để Y Lâm giúp em sửa soạn lại, lúc nhà thiết kế đó đến Đài Loan còn cần em giúp nữa, anh không muốn thấy cái kiểu này của em đâu.”
“Y Lâm nào? Không phải là nhà tạo mẫu hung dữ Y Lâm đó chứ? Em không chịu đâu, mấy diễn viên ca sĩ vừa ra nghề đều bị anh ta mắng chửi đến nước mắt chảy dài cả.” Cô nhớ đến tin của mấy tờ báo lá cải lúc trước, cái người tên Y Lâm đó là một nhà tạo mẫu cực kỳ nổi tiếng, mà cũng rất hung dữ, có thể mắng chửi, phê bình một người từ đầu tới chân chỉ bằng một hơi thở, thế mà vẫn có người khóc lóc cầu xin anh ta chỉ giáo, mấy người đó quả thật là đang tự ngược đãi bản thân mà!