Thư Linh Ký

chương 240: tàn trảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG : TÀN TRẢO

Editor: Luna Wong – đọc lần chương vui hum mọi người. Mọi người cùng chung niềm vui dọn trống kho nhập hàng mới với mình nhé.

Nhạc Ngũ Âm đời này, gặp qua rất nhiều tên máu tanh tàn bạo, bao quát những vực ngoại thiên ma từng không chút kiêng kỵ nào.

Nhưng nàng dùng tiết tháo của mình phát thệ, không có bất kỳ một tên nào tồn tại, có thể so sánh được với trước mắt tên xưng là thư linh Phong Hổ, càng thêm hung tàn.

Ầm!

Không kịp lánh tam thánh Sư Đà Sơn bị quyền phong cuốn tới đánh trúng, tất cả đều trào máu đầy miệng bay ngược, theo sát phía sau tàn trảo chỉ kịp nâng móng đón đỡ, đã cảm thấy thân thể dường như bị chiến xa bôn ba đánh lên, cả cánh tay đều triệt để nát bấy.

Căn bản không có đưa đến hiệu quả ngăn trở, thiết quyền hung tàn cuồng bạo, vẫn đang mang theo lực lượng kinh khủng ầm qua đây!

“Nhảy!” Cố Thất Tuyệt rất kịp thời kéo Nhạc Ngũ Âm, trực tiếp từ trên chiến xa nhảy xuống.

Ngay trong nháy mắt này, thiết quyền cũng đã đánh trúng Thanh Đồng chiến xa, đánh cho chiến xa bẹp, mấy người kéo chiến xa kinh hoảng thoát đi, lại hoảng không chọn đường đánh lên Phong Hổ, ngay sau đó đã bị. . .

Tê!

Tiên huyết như mưa rơi xối xả, chiến mã lại bị ngạnh sinh sinh xé rách, cả người Phong Hổ đều là tiên huyết ngửa mặt lên trời rít gào, khuôn mặt hung ác nữu khúc co quắp, lộ ra hàm răng trắng hếu đầy miệng như dã thú, thế như sấm sét lần thứ hai cuồng bạo vọt tới.

“Đi.” Cố Thất Tuyệt mang theo Nhạc Ngũ Âm nhằm phía tùng lâm.

Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc, theo bản năng theo bọn họ chạy về phía trước, làm thế nào đều không phản ứng kịp: “Chờ một chút, vì sao vị Phong Hổ đại nhân này lại đột nhiên tập kích chúng ta, lẽ nào tình huống của hắn và Uyển Ước đại nhân Phong Trần đại nhân là giống nhau?”

“Cũng không phải.” Cố Thất Tuyệt ở trong cấp bách giải thích, “Hổ huynh là một người rất hòa khí, chỉ bất quá. . . Cúi đầu!”

Nhắc nhở thật đúng lúc, Nhạc Ngũ Âm theo bản năng cúi đầu.

Trong sát na, liền thấy một gốc đại thụ bị bẻ gãy chặn ngang, ầm ầm bay tới, cơ hồ là quét qua đỉnh đầu của nàng, đánh cho tùng lâm trước mặt đều tứ phân ngũ liệt.

“Hắn còn ở trong chiến đấu trạng thái, không có biện pháp giảng đạo lý.” Tử Viết quay đầu lại nhìn thoáng qua, rất bất đắc dĩ thở dài.

“Trạng thái chiến đấu?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt mở to hai mắt.

Còn chưa kịp xong trả lời, phía sau Phong Hổ vừa lật chiến mã, đã ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, bộc phát ra sát khí cuồng bạo vô cùng vô tận.

Hầu như ở đồng thời, trong tùng lâm sau lưng kịch liệt lay động, liền thấy một chiến mã xích hỏa như lửa, miệng phun lửa cháy mạnh cuồng bạo lao ra.

Phong Hổ thả người nhảy, nhảy lên chiến mã đỏ đậm phun lửa, quanh thân nhất thời bốc cháy lên hỏa quang sôi trào, thế như sấm sét cuồng bạo đuổi theo, trên đường thuận thế nhặt một gốc cổ thụ trăm năm lên, quơ cổ thụ quét ngang mà qua, lật ngược tất cả vật thể cản đường.

“Đi.” Cố Thất Tuyệt nắm Nhạc Ngũ Âm lên, không chút do dự thoát đi, Tử Viết và Hoa Tưởng Dung theo sát phía sau.

Nhưng tốc độ chiến mã vô cùng kinh người, chỉ trong nháy mắt, nhanh như điện chớp đuổi tới, Phong Hổ giơ lên cổ thụ thật cao, thế như sấm sét cuồng bạo đập rơi, trong miệng phát sinh gào thét ý nghĩa không rõ: “Giết. . . Thiên ma. . . Giết. . .”

“Tách ra đi.” Tử Viết rất kịp thời đẩy.

Ầm, cổ thụ cuồng bạo đập rơi, suýt nữa đánh trúng Nhạc Ngũ Âm, hầu như đồng thời ở nơi này, Cố Thất Tuyệt bỗng nhiên quay đầu lại, hướng phía Phong Hổ nhìn một mắt.

Như lọt vào khiêu khích, hai mắt Phong Hổ đỏ bừng, nhất thời quơ cổ thụ, giục ngựa đuổi tới, vài người khác thấy thế lập tức phân tán, hướng phía bốn phương tám hướng phóng đi.

Trong nháy mắt Tử Viết chạy vào tùng lâm sương mù dày đặc, vẫn đang không quên quay đầu lại nhắc nhở: “Chạy, chạy càng xa càng tốt, nghĩ biện pháp tiêu hao tinh lực của hắn.”

“Anh anh anh, ngân gia chỉ là một cây tỳ bà a ~” Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cắn răng cuồn cuộn, chạy vào sương mù dày đặc trong tùng lâm.

Trong sương mù dày đặc mênh mông cuộn trào mãnh liệt, hoàn toàn che cản đường nhìn, nàng không biết mình rốt cuộc ở đâu, cũng không biết nên đi nơi nào, chỉ là xa xa ở phía sau nghe được tiếng oanh minh cuồng bạo, tựa hồ vị Phong Hổ đại nhân kia vẫn đang hung mãnh đuổi theo, chỉ là không biết ai sẽ bị hắn đuổi theo.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng oanh minh liên tục không ngừng truyền đến, còn có thể thấy cổ thụ bị gãy rồi ngã xuống, trung gian mơ hồ còn có thể nghe được vài tiếng kêu thảm thiết, nghe như là thanh âm của tam thánh Sư Đà Sơn, phỏng chừng mấy vị này chí ít cũng bị gãy xương.

“Ách. . .” Nhạc Ngũ Âm chỉ là tưởng tượng hình ảnh kia, liền không nhịn được rùng mình, “Chỉ mong, mục tiêu vủa vị Phong Hổ đại nhân kia không phải ta, nếu như đụng phải hắn, ta sợ rằng đến một hiệp đều kiên trì không nổi.”

Tự mình lẩm bẩm như vậy, vụ khí chung quanh càng lúc càng nhiều, ở ngoài vài thước đều thấy không rõ, dọc theo đường nhỏ trong rừng nàng lục lọi đi trước, rồi lại nhịn không được nhẹ giọng hô hoán: “Quân thượng, Tử Viết đại nhân, quân thượng, Tử Viết đại. . .”

Một tiếng vang nhỏ đột nhiên truyền đến, Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, không khỏi hoảng sợ lui về phía sau, lại thấy một con lộc nhỏ như là bị sát khí kinh hách đến, run lẩy bẩy trốn thoát.

“Hoàn hảo, hoàn hảo.” Nhạc Ngũ Âm che ngực, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Chỉ cần không phải vị Phong Hổ đại nhân kia là tốt rồi. . .”

“Phải không?” Âm sâm sâm thanh âm, đột nhiên từ phía trên truyền đến.

“Ai?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại

Trong sương mù dày đặc, con thủ lĩnh thiên ma tên là tàn trảo kia, đang chiếm giữ ở trên một gốc cây tùng, ma trảo non nửa không trọn vẹn còn sót lại, dữ tợn hung ác quan sát xuống tới.

Tuy rằng một cánh tay bị Phong Hổ đánh cho nát bấy, chỉ còn lại có một ma trảo không trọn vẹn khác, nhưng giờ này khắc này, nó vẫn đang vẻ mặt dữ tợn mở răng nanh, dùng cái loại ánh mắt tham lam không có hảo ý này, âm sâm sâm nhìn chằm chằm Nhạc Ngũ Âm, giống như là đang nhìn thực vật. . .

“Ngươi, ngươi còn sống?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, người này vừa bị Phong Hổ đánh trúng, lại bị chiến mã chạy chồm bước qua, còn tưởng rằng đã chết.

“Vận khí của bổn ma không tệ, thư linh điên rồ kia, cũng không có đuổi theo.” Tàn trảo nhẹ nhàng móng vuốt không trọn vẹn, hơi có chút hư nhược thở dài, “Bất quá, bổn ma thương rất nặng, cần phải nhanh chóng một chút bổ sung huyết nhục mới có thể khôi phục ma khí, cho nên nói. . .”

Không cần nói, biểu tình tham lam tàn bạo của nó, đã nói rõ đáp án!

Bị nó âm sâm sâm đánh giá như vậy, Nhạc Ngũ Âm không khỏi sợ nổi da gà, cơ hồ là theo bản năng lui về phía sau vài bước, lại lập tức ôm chặt tỳ bà: “Nằm mơ, ngươi còn lại bao nhiêu thực lực, ngân gia cũng không phải dễ trêu!”

“Vậy thử nhìn thử xem?” Tàn trảo không có hảo ý đánh giá nàng, dáng tươi cười càng thêm âm trầm, “Biết không, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, bổn ma vẫn đang suy nghĩ, uống máu của ngươi vị đạo sẽ thế nào, có phải tựa như năm đó bổn ma mới vừa gia nhập Doanh Châu giới, uống được máu của nữ tử đầu tiên của nhân tộc hay không, ngọt. . .”

Phanh!

Không có dấu hiệu nào, ở trong sát na này, nó chợt từ trên cây tùng nhảy ra, giống như một hư ảnh đỏ đậm, cao tốc lao xuống đánh tới!

Sớm có phòng bị, Nhạc Ngũ Âm chăm chú nhìn nó, ngay trong nháy mắt nó nhảy lên, cũng đã khảy dây đàn tỳ bà.

Trong sát na, âm ba phong nhận gào thét ra, dường như bão tố đánh phía tàn trảo, trong phong nhận có ánh trăng mờ nhạt quang mang lóng lánh, tựa hồ hội tụ một chút thơ cảnh của《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》.

Nhưng điều này cũng không có tác dụng gì!

Lao xuống mà đến, tốc độ của tàn trảo nhanh đến kinh người, túng nhảy chuyển hướng tránh thoát công kích của phong nhận, trong nháy đã tiếp cận Nhạc Ngũ Âm.

Trong sát na, ma trảo không trọn vẹn kia, chợt nổi lên hàn quang lạnh như băng, dĩ nhiên ngạnh sinh sinh xé rách phong nhận, hướng phía gáy ngọc trắng noãn của Nhạc Ngũ Âm, thế như sấm sét tàn bạo chộp tới ——

“Biết móng vuốt của bổn ma, vì sao chỉ còn một nửa không. . . đó, đều là nhờ quân thượng của ngươi ban tặng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio