Thư Linh Ký

chương 244: khống chế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG : KHỐNG CHẾ

Editor: Luna Wong

Không khống chế được bản thân?

Lúc nghe được những lời này của Phong Hổ, Nhạc Ngũ Âm không khỏi hơi kinh ngạc: “Ách, không khống chế được ý là?”

“Là như thế này a.” Cố Thất Tuyệt và Tử Viết liếc nhìn nhau, tựa hồ không có kinh ngạc gì, rồi lại rất có ăn ý sờ sờ cằm, “Hiểu, nói cách khác, Hổ huynh vấn đề của ngươi so với quá khứ càng khó giải quyết?”

“Vướng tay chân?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt hỏi, “Chờ một chút, ta có chút không rõ, quân thượng các ngươi đang nói tới cái gì?”

Được rồi, lần này Tử Viết không có thừa nước đục thả câu, mà là quay đầu, rất kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Chuyện này nói rất dài dòng, đầu tiên bổn sư muốn nói với ngươi, Hổ huynh hắn là. . . thư linh của《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.”

“《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt ôm tỳ bà.

“Không giải thích.” Tử Viết rất nghiêm túc trả lời, “Nói ngắn lại, đó là một quyển điển tịch dính đến đại lượng chiến tranh, nên để làm thư linh thủ hộ quyển điển tịch này, Hổ huynh có năng lực chiến đấu cực cao, nhưng đồng thời cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng của chiến tranh, nói thí dụ như. . .”

“Nói thí dụ như, cuồng bạo hỗn loạn.” Phong Hổ rất thẳng thắn thừa nhận, trên mặt mũi hung ác tựa hồ còn mang theo vài phần có lỗi, “Lúc ta đang giao chiến với người khác, mặc dù sẽ rất cường đại, thế nhưng cũng dễ mất lý trí, địch ta chẳng phân biệt được, xé nát tất cả mọi người bên cạnh.”

“Thật giống như, vừa rồi như vậy?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên nghĩ đến tình cảnh bị đuổi giết vừa rồi, “Thế nhưng, đây hình như không đúng a, nếu như nói Phong Hổ đại nhân ngươi chỉ cần đi vào chiến đấu, sẽ mất lý trí, vậy trước kia ngươi làm thế nào khôi phục thanh tỉnh.”

“Rất nhiều biện pháp.” Tử Viết giữ cằm giải thích, “Đôi khi, chúng ta sẽ để Phong Trần cùng hắn đánh một trận, có đôi khi chúng ta sẽ để Uyển Ước làm một món ăn, còn đôi khi sẽ để Vô Ưu thiết trí một bẩy rập và vân vân. . . Bất quá, tiền đề đây hết thảy, đều là Hổ huynh phải nắm giữ phương thiên họa kích.”

“Phương thiên họa kích?” Nhạc Ngũ Âm đánh giá Phong Hổ, thấy nhìn nào cũng không thấy phương thiên họa kích như đã nói, như là mới vừa hình như có một hư ảnh đi.

“Phương thiên họa kích, là chỗ bản mạng của Hổ huynh.” Tử Viết tiếp tục giải thích, “Tác dụng lớn nhất của nó, chính là để Hổ huynh ở lúc mất lý trí, có thể chuyển dời sát khí cuồng bạo vào trong phương thiên họa kích, do đó khiến cho tự thân hắn có thể tỉnh táo lại, nhưng bây giờ vấn đề là. . .”

“Bị mất rồi.” Phong Hổ rất cảm khái thở dài, nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình.

“Khụ khụ khụ.” Nhạc Ngũ Âm thiếu chút nữa bị sặc, “Mất, mất ở đâu?”

Không có trả lời ngay, Phong Hổ lại rất cảm khái thở dài, đây mới chậm rãi quay đầu, nhìn phía Sư Đà sơn tràn ngập vân vụ, dưới ánh trăng mờ nhạt, Sư Đà sơn tràn ngập vân vụ có vẻ rất yên lặng ——

“Mấy tháng trước, ta cảm giác được ma khí đột kích, tựa hồ có người đang từ vực ngoại thiên ma giới trông lại, nhất thời giật mình tỉnh giấc, lại phát hiện mình đã ở trong Sư Đà sơn. . .”

“Nhưng phương thiên họa kích tùy thân, lại không thấy hình bóng, ta theo cảm ứng tìm kiếm, nhưng ở trong Sư Đà sơn phát hiện. . .”

Giờ khắc này, giống như là đang chứng minh lời của hắn, nguyên bản yên lặng, trong Sư Đà sơn lại đột nhiên có một đạo cường quang lóng lánh, chợt phóng lên cao.

Đạo quang trụ thật lớn này, một nửa là tượng trưng cho quang mang màu mực của thư linh, một bửa là tượng trưng cho quang mang huyết sắc của thiên ma, hai loại quang mang dây dưa giao thác, làm cho cả Sư Đà sơn đều bao phủ ở trong bầu không khí quỷ dị.

“Lại nữa rồi?” Ba người Kim bằng đại thánh bọn hắn thấy cường quang xuất hiện, nhịn không được hai mặt nhìn nhau, “Trong khoảng thời gian này, trong Sư Đà sơn luôn luôn có tình cảnh cổ quái như vậy xuất hiện, chúng ta đi tìm tòi nhiều lần, cũng không có phát hiện, ngược lại đụng phải Phong Hổ đại nhân, vẫn bị đuổi giết đến bây giờ. . .”

“Đó, đó là?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc nhìn cường quang, đột nhiên phản ứng kịp, “Đó phải là, tiểu thế giới.”

“Đúng vậy, đó chính là tiểu thế giới.” Tử Viết như có điều suy nghĩ gật đầu, “Chuẩn xác mà nói, là tiểu thế giới phương thiên họa kích và tàn hồn của vực ngoại thiên ma dung hợp, hình thành.”

“Ý gì?” Nhạc Ngũ Âm nháy nháy mắt, có chút nghe không hiểu.

“Nói như thế.” Hoa Tưởng Dung ở bên cười tủm tỉm giải thích, “Năm đó Phong Hổ đại nhân, ở trong thiên ma trận của ta xung phong liều chết, sau cùng lực kiệt hóa thành tàn trang, nhưng nhất linh phương thiên họa kích của hắn bất diệt, lại mang theo tàn trang trốn chui xa, rơi vào địa phương hôm nay được xưng là Sư Đà sơn.”

“Trong mấy nghìn năm, Phong Hổ đại nhân thủy chung ngủ sau không tỉnh, nhưng phương thiên họa kích của hắn lại từ từ hấp thu linh khí sống lại, nguyên bản đợi được phương thiên họa kích hoàn toàn sống lại, làm Phong Hổ đại nhân thức tỉnh, nhưng vấn đề ở chỗ. . .”

“Nhưng vấn đề ở chỗ, phương thiên họa kích ở trong chiến trường giết chóc năm đó, cướp đi trên vạn tính mệnh của vực ngoại thiên ma, những vực ngoại thiên ma này tuy rằng bỏ mình, nhưng thần hồn không trọn vẹn lại vẫn đang chiếm giữ ở trong phương thiên họa kích, đồng thời cùng linh của phương thiên họa kích triển khai chém giết. . .”

“Mấy nghìn năm qua đi, hai thứ này thứ này cũng không làm gì được thứ kia, cửu nhi cửu chi, dần dần dung hợp, thẳng đến trong khoảng thời gian gần đây, rốt cục dung hợp thành một tiểu thế giới. . . Cũng chính là, tiểu thế giới chiếu hình của Ma quân tộc ta đã thấy.”

“Là như thế này a.” Nhạc Ngũ Âm sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc hiểu ý của một đoạn thoại to như thế, “Nói đúng ra là, Phong Hổ đại nhân tuy rằng thức tỉnh, bất quá phương thiên họa kích của hắn lại đánh rơi ở trong tiểu thế giới, mà đã không có phương thiên họa kích, Phong Hổ đại nhân vẫn bởi vì đã bị chiến đấu giết chóc nhiều năm ảnh hưởng, rất dễ sẽ. . . A a a, hắn lại sắp mất khống chế.”

“Cái gì?” Mọi người lấy làm kinh hãi, không khỏi đồng loạt quay đầu.

“Ta không có.” Phong Hổ rất mờ mịt mở miệng lớn, “Ta chỉ là, ta chỉ là có chút mệt, nên ngáp một cái.”

“Được rồi, là ngân gia hiểu lầm.” Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể lão lão thật thật nhấc tay xin lỗi, rồi lại không nhịn được thầm nói, “Ngáp thì ngáp đi, đại nhân sao người phải lộ ra răng trắng hếu đầy miệng, lại hợp với biểu tình dữ tợn hung mãnh kia của người. . .”

“Bất quá, xem ra chúng ta vẫn phải mau chóng thu hồi phương thiên họa kích.” Tử Viết lại như có điều suy nghĩ nhìn Phong Hổ, “Hổ huynh, ngươi vào không được tiểu thế giới, đúng không?”

“Phải.” Phong Hổ trầm giọng trả lời, “Tiểu thế giới này, đã bị tàn hồn của vực ngoại thiên ma quấy rầy, lại không hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta.”

“Hiểu.” Tử Viết gật đầu, rồi lại cười tủm tỉm quay đầu nhìn Hoa Tưởng Dung, “Như vậy, Tưởng Dung nữ quan?”

“Có thể thử nhìn một chút.” Hoa Tưởng Dung đồng dạng cười tủm tỉm gật đầu, “Nếu tiểu thế giới này, là do phương thiên họa kích và tàn hồn lai dung hợp tạo thành, như vậy nếu như chúng ta liên hợp lại, vẫn có cơ hội.”

“Bất quá, sau khi tiến vào tiểu thế giới thì sao?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được nhấc tay hỏi.

Không nói gì, Tử Viết giữ cằm, đón nhận ánh mắt của Hoa Tưởng Dung, hai người nhìn nhau, đột nhiên đồng thời lộ ra dáng tươi cười: “Đến lúc đó, đương nhiên là. . .”

Ầm!

Không có dấu hiệu nào, thiết quyền hung mãnh chợt kéo tới, trọng trọng nện ở trên gò má của hai nàng!

Vừa rồi còn vẫn duy trì nụ cười thần bí hai vị ngự tỷ cứ dường như diều đứt dây vậy, trực tiếp bị đánh cho bay rớt ra ngoài, trọng trọng đánh lên tùng lâm xa xa.

“Chạy!” Hữu khí vô lực uống canh Cố Thất Tuyệt đột nhiên phản ứng thần tốc nhảy lên, nắm Nhạc Ngũ Âm lên, không chút do dự lách người.

Ầm, hầu như ở đồng thời, cổ thụ trăm năm mang theo cuồng phong, không chút kiêng kỵ quét ngang mà qua, trọng trọng đánh vào vị trí bọn họ vừa ở, đánh cho tam thánh Sư Đà Sơn và tàn trảo không kịp đào tẩu đều bay lên trời.

“Ách?” Nhạc Ngũ Âm bị lôi kéo lảo đảo đào tẩu, trong cấp bách còn không quên quay đầu nhìn.

Trong bụi bặm tràn ngập, vừa rồi còn vẻ mặt ôn hòa săn sóc, lúc này Phong Hổ đã bộc phát ra sát khí vô cùng, vẻ mặt dữ tợn hung ác rít gào, chợt lại là một quyền cuồng bạo đánh ra, đánh cho đang Tử Viết đứng lên, lần thứ hai bay rớt ra ngoài ——

“Được rồi, luôn cảm thấy, trước khi chúng ta đến tiểu thế giới, cũng phải tập thể trọng thương một lần trước. . .”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio