Q – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG : THẬT TRÙNG HỢP, NGƯƠI CŨNG Ở A
Editor: Luna Wong
Hữu dụng, hữu dụng là tình huống gì?
Ở vẻ mặt mộng của Nhạc Ngũ Âm, mấy người đã bị mấy trăm danh xích giáp sĩ tốt áp giải, đến quân doanh ở thượng du sông lớn.
Bất đồng với thiên ma quân doanh trước đó, trong quân doanh này tất cả sĩ tốt đều là nhân tộc, đồng thời mặc xích giáp, số lượng tuy rằng xa xa thua thiên ma sĩ tốt, nhưng tựa hồ có vẻ càng tinh nhuệ.
Cũng chính vì thế, khi Cố Thất Tuyệt bọn họ bị áp giải tiến nhập quân doanh, lập tức đã bị nghiêm mật trong coi, mấy trăm trường cung nỏ đồng loạt hướng về phía bọn họ, trường thương sắc bén dày đặc như rừng, hàn quang lóng lánh trước mắt bọn hắn, chỉ cần bọn họ hơi có dị động, sẽ không chút do dự đâm ra.
“Ta không động, ta không động.” Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể thận trọng ngồi xổm tại chỗ, rồi lại nhịn không được thấp giọng nói, “Quân thượng, đây rốt cuộc, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao còn có thể có một quân doanh và nhân tộc sĩ tốt khác?”
“Đây là tiểu thế giới phương thiên họa kích biến ảo ra.” Cố Thất Tuyệt ngồi ở tại chỗ giữ cằm, mạn bất kinh tâm trả lời, “Ngũ Âm nữ quan, nếu như ngươi xem qua quyển sách《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》này, thì có thể biện nhận ra, đây là tái hiện ảo giác Xích Bích chi chiến.”
“Xích Bích chi chiến?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt nháy nháy mắt.
“Đó là một chiến dịch rất nổi danh.” Tử Viết ở bên như không có chuyện gì xảy ra nói bổ sung, “Giản đơn mà nói, quân doanh chúng ta ở, là Tôn Lưu liên quân, mà quân doanh chúng ta vừa chạy ra, là Tào quân. . . Tôn Lưu liên quân tương đối yếu thế, lại phải chống lại Tào quân tiến công.”
“Vậy kết quả cuối cùng thì sao?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được hỏi.
“Tôn Lưu liên quân thắng.” Tử Viết rất bình tĩnh trả lời, “Mượn hỏa công, bọn họ đốt rụi thuyền trận của Tào quân, nơi này có một đoạn kịch rất nổi danh, tên là. . . Mượn Gió Đông.”
“Bất quá thoạt nhìn, những nhân vật trong《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》kia cũng không có bị tiểu thế giới huyễn hóa ra.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ nhìn bốn phía, “Cái này có ý nghĩa, Tôn Lưu liên quân muốn đi qua hỏa công đánh bại Tào quân, đầu tiên phải đạt thành điều kiện mượn gió đông. . .”
“Vậy thì thế nào?” Nhạc Ngũ Âm vẫn có chút chóng mặt, “Ách, quân thượng, các ngươi nhìn ta như vậy làm chi, ngân gia bị các ngươi có chút sợ.”
Không nói gì, Cố Thất Tuyệt và Tử Viết cứ như vậy rất đồng tình nhìn nàng, vẫn nhìn, vẫn nhìn, vẫn nhìn nàng mao cốt tủng nhiên, lúc này mới rất chỉnh tề thở dài ——
“Ngũ Âm nữ quan, ngươi tốt nhất nên có một chút tâm lý chuẩn bị, nếu như không có vị nhân vật trong《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》kia mượn gió đông, như vậy bọn họ có thể sẽ đổi một loại phương thức mượn gió đông, nói thí dụ như. . .”
Ầm!
Còn chưa kịp nói xong, cách đó không xa đã truyền đến một tiếng ầm ầm nổ, ngay sau đó liền thấy một vị xích giáp võ tướng khôi ngô, đi nhanh nổ vang tới, vẻ mặt đằng đằng sát khí, thoạt nhìn cực kỳ hung mãnh.
Tiếp sau đó, không đợi Nhạc Ngũ Âm kịp ngẩng đầu, vị xích giáp võ tướng này vươn bàn tay to, trực tiếp nắm cổ áo của nàng, nhấc nàng lên dường như bắt con gà con tới: “Người đến, mang nữ tử này đến tế đàn, dùng nàng để hiến tế mượn gió đông.”
Tình huống gì?
Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc, thẳng đến bị một đám xích giáp sĩ tốt áp giải đi về phía trước, lúc này mới đột nhiên rùng mình, thật vất vả phản ứng kịp: “Chờ một chút, chờ một chút, các ngươi có phải lầm không, vì sao mượn gió đông phải hiến tế ta?”
“Có thể là bởi vì ngươi tương đối dễ nhìn.” Tử Viết ở bên yếu ớt bồi thêm một câu, “Kỳ thực, bổn sư cảm giác mình cũng rất dễ nhìn.”
Đừng làm rộn, bây giờ là thời gian thảo luận cái này sao?
Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên không nói gì, trong hoảng loạn muốn phản kháng, vấn đề là nàng chưa kịp nói cái gì nữa, vị xích giáp võ tướng kia đã hừ lạnh một tiếng, chợt rút kiếm gác ở trên gáy ngọc của nàng: “Hoặc là hiến tế, hoặc là chết, tự ngươi chọn!”
Có cái gì khác nhau?
Nhạc Ngũ Âm rất tang thương ngẩng đầu nhìn trời, vấn đề là bị trường kiếm gác ở trên gáy ngọc, nàng đến động đều cũng không dám động, chỉ có thể tội nghiệp quay đầu, dùng ánh mắt ủy khuất cầu trợ nhìn Cố Thất Tuyệt và Tử Viết.
“Chúng ta. . .” Cố Thất Tuyệt đang muốn mở miệng, thế nhưng xích giáp sĩ tốt chung quanh lập tức bước ra phía trước, trường thương sắc bén đồng thời nhắm vào hắn và Tử Viết.
Được rồi, Cố Thất Tuyệt và Tử Viết không lời nào để nói, chỉ có thể lấy nhãn thần thương mà không giúp được gì, nhìn Nhạc Ngũ Âm.
“Mang đi!” Xích giáp võ tướng nộ quát một tiếng.
Đều không cần nhắc lại, một đám xích giáp sĩ tốt lập tức áp Nhạc Ngũ Âm, không nhìn biểu tình ủy khuất của nàng, trực tiếp đẩy nàng đi về phía trước mười mấy trượng, đến trước một tòa dàn tế mộc chế.
Dàn tế lâm thời mới dựng, thoạt nhìn rất lay động, thế cho nên lúc Nhạc Ngũ Âm đi lên, đều rất lo lắng mình sẽ ngã xuống, bất quá rất nhanh, chờ nàng leo lên dàn tế, không cần lo lắng cái này, bởi vì. . .
Giờ khắc này, nhìn trên tế đài chất đầy rơm rạ, cùng với hai bên trái phải đặt dầu hỏa, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên lệ nóng doanh tròng: “Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, ngân gia đã biết hiến tế là như vậy, một chút kinh hỉ cũng không có.”
“Thoạt nhìn là bị đốt a?” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực ngẩng đầu, xa nhìn Nhạc Ngũ Âm trên tế đài.
“Cũng không biết là trước hết giết rồi mới đốt hay là trực tiếp đốt.” Tử Viết rất có đồng cảm gật đầu, “Nếu như là cái sau, có thể sẽ có chút đau.”
Meo meo meo, các ngươi còn là người sao?
(Luna: Không, họ là sách)
Nhạc Ngũ Âm ở trên tế đàn, xa xa nghe được đối thoại theo gió truyền tới, nhịn không được lệ rơi đầy mặt: “Ô ô ô, cứu mạng, ngân gia chỉ là một cây tỳ bà, tại sao muốn. . . Ai, không đúng, nguyên hình của ngân gia, hình như là lửa nước bất xâm.”
“Yên tâm, chúng ta tự nhiên có biện pháp.” Xích giáp võ tướng mặt không thay đổi nhìn nàng, rồi lại ngẩng đầu nhìn hư không, “Canh giờ đã đến, người đến, tưới dầu hỏa lên rơm rạ.”
Lệ rơi đầy mặt a, Nhạc Ngũ Âm thực sự ủy khuất đến không biết nên nói cái gì: “Ô ô ô, đây không công bằng, rõ ràng có mấy người lận, hết lần này tới lần khác các ngươi chọn đốt người khó đốt nhất như ngân gia, có cần thế không?”
“Ai nói chỉ đốt một mình ngươi?” Xích giáp võ tướng lạnh lùng nhìn nàng.
“Di?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc mở to hai mắt, “Lẽ nào các ngươi còn muốn. . .”
Không nhìn vấn đề của nàng, xích giáp võ tướng mặt không thay đổi phất tay một cái, rồi lại quay đầu lạnh lùng nói: “Người đến, dẫn một nữ tử khác cũng tới.”
“Vâng!” Xích giáp sĩ tốt dưới dàn tế ầm ầm lĩnh mệnh, lập tức từ trong doanh trướng phụ cận, áp giải ra một nữ tử trói gô khác, mạnh mẽ đẩy nàng lên trên tế đài.
Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn nữ tử bị đẩy lên kia, lại đột nhiên khó có thể tin thốt ra: “Tưởng Dung, Tưởng Dung đại nhân?”
Không sai, vị bị áp giải lên này, lại chính là Hoa Tưởng Dung lúc đó lạc đàn trong quân doanh.
Thoạt nhìn, trạng huống của vị ma phi này đại nhân cũng không tốt đi nơi nào, đoán chừng là lẩn trốn ra khỏi quân doanh xong, lại fặp phải quân đội xích giáp lùng bắt, nhưng lại bị ngăn lại linh mạch, vô pháp biến thành cánh hoa đào tẩu. . . Cũng không biết, nàng lại bởi vì cái gì mà bị lựa hiến tế, chẳng lẽ còn thật là bởi vì lớn lên đẹp mắt sao?
“Cho nên nói, tiêu chuẩn chọn người hiến tế của bọn họ, thật đúng là đẹp sao?” Nhạc Ngũ Âm thực sự hết chỗ nói rồi.
“Nhân sinh nơi nào bất tương phùng.” Hoa Tưởng Dung bị áp giải đi vào rơm rạ, rồi lại rất cảm khái thở dài, “Ngũ Âm a, chúng ta lại gặp mặt.”
Đừng nói nữa, cái gì cũng đừng nói nữa, hai vị ngự tỷ khuôn mặt đẹp hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên biểu đạt tâm tình thế nào.
Trên thực tế, cũng không có cho các nàng cơ hội biểu đạt, vị xích giáp võ tướng kia ngẩng đầu lên, nhìn trăng tròn mờ nhạt trong hư không, rồi lại chợt phất tay, mặt không thay đổi quát dẹp đường ——
“Canh giờ đến, đốt các nàng!”