Q – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG : LÊN LỚP
Editor: Luna Wong
Đêm khuya, gió lạnh, giang triều cuộn trào mãnh liệt.
Ánh trăng mờ nhạt, mấy trăm chiếc chiến thuyền nhân tộc lao ra sương mù dày đặc trên song, nương theo tiếng trống nổ vang, trên trăm chiếc thuyền nhỏ được phóng xuất, trên thuyền dấy lên lửa cháy mạnh sôi trào, mượn gió đông, phóng đi phía trại lính thuyền trận thiên ma.
Nếu như lúc bình thường, công kích như vậy rất dễ bị chặn lại, nhưng bởi vì chiến thuyền lúc trước đi ra chặn lại đều bị phá hủy, chiến thuyền thiên ma còn thừa lại tất cả đều dùng xích sắt tương liên, trong lúc nhất thời dù là muốn giải khai cũng không kịp, cho dù thiên ma võ tướng phẫn nộ rít gào, lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa thuyền đụng vào trong thuyền trận.
Thiên can vật táo, lửa mượn gió thổii, nhất thời sôi trào thiêu đốt.
Trong nháy, mấy chiếc chiến thuyền thiên ma lập tức bị châm, hỏa hải ở dưới sự thúc giục của gió đông, lan tràn ra bốn phương tám hướng, rất nhanh nuốt sống hơn nửa thuyền trận.
Trong biển lửa, thiên ma sĩ tốt trên những chiến thuyền kia kinh khủng thoát đi, mang theo lửa cháy mạnh sôi trào nhảy vào trong dòng sông, có người chạy ra khỏi chiến thuyền nhằm phía quân doanh bên sông, dẫn đến nguyên bản quân doanh phòng vệ sâm nghiêm đều rơi vào hỗn loạn.
Nhưng, đây chỉ là một bắt đầu.
Sau một lát, tất cả chiến thuyền nhân tộc đều đến bên sông, xích giáp võ tướng đứng ở đầu thuyền, nhìn thiên ma quân doanh từ từ bị hỏa quang thắp sáng, chợt rút kiếm hét lớn một tiếng: “Hôm nay phá địch, theo bổn tướng vọt vào!”
Ầm ầm lĩnh mệnh, ngàn vạn sĩ tốt nhân tộc lao ra chiến thuyền, dường như triều dâng sóng lớn trào hướng thiên ma quân doanh, trong nháy lật đổ vài toà tiễn tháp, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm giết vào.
Nhưng ở trong sát na này, vũ tiễn đột nhiên gào thét phóng tới, nhất thời bắn mấy trăm danh sĩ tốt nhân tộc trở mình trên mặt đất,
Ngay sau đó, liền thấy tiếng rống trong quân doanh giận dữ vang vọng hư không, mười mấy tên thiên ma võ tướng cuồng bạo lao ra, chỉ một lát sau, thân thể tăng vọt, xé rách khôi giáp, hoàn toàn chuyển hóa thành thiên ma dữ tợn cao tới hơn mười trượng.
Những thiên ma dữ tợn thật lớn này, hoàn toàn không phải binh sĩ nhân tộc có thể chống cự, chỉ là không chút kiêng kỵ huy vũ ma trảo, chúng nó đã đánh bay trên trăm danh binh sĩ nhân tộc, ngay sau đó chạy vào chiến trường, đấu đá lung tung đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi,
“Để cho ta tới!” Xích giáp võ tướng rống giận xông lên, sau đó. . . Đã bị đánh cho bay trở về.
Có thể nói cái gì, Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên không nói gì, Cố Thất Tuyệt rất thản nhiên quay đầu, nhìn Tử Viết ở bên một cái.
“Lý giải, giao cho bổn sư là được.” Tử Viết cười tủm tỉm gật đầu, rồi lại chỉnh chỉnh dây áo bào, sau đó cầm trúc giản luận ngữ nghênh đón.
Nhàn nhã đến giống như là giảng bài ở học đường, nàng hướng phía thiên ma tàn bạo đang dữ tợn hung ác vọt tới, đạm nhiên triển khai trúc giản luận ngữ, như không có chuyện gì xảy ra đọc——
“Vệ Linh Công hỏi Khổng Tử. Khổng Tử viết: “Trở đậu chi sự, tắc thường văn chi hỉ. Quân lữ chi sự, vị chi học dak.” Minh nhật toại hành.”
Nghe không hiểu nàng đang niệm cái gì, dù là nghe hiểu cũng mặc kệ nàng, mười mấy con thiên ma thật lớn gầm thét, cuồng bạo vọt tới chỗ của Tử Viết.
“Không có chuyện gì.” Tử Viết vẫn tâm bình khí hòa đứng ở nơi đó, “Các ngươi vừa mới bắt đầu học, nghe không hiểu cũng rất bình thường, bổn sư tới giải thích cho các ngươi một chút.”
Ầm, mặt đất ầm ầm rung động, mười mấy con thiên ma thật lớn đã vọt tới trước mắt, con thiên ma dẫn đầu kia điên cuồng rít gào, giơ ma trảo lên hung ác độc địa đánh xuống, đánh cho xương sườn của Tử Viết gãy.
Nhạc Ngũ Âm rất im lặng che mắt, ngược lại không phải là lo lắng Tử Viết, mà là lo lắng. . .
Răng rắc!
Quả nhiên sau một khắc, ma trảo trước mặt ầm tới, đã bị Tử Viết như không có chuyện gì xảy ra vươn tay, ngạnh sinh sinh đình trệ ở trên không trung: “Đoạn văn này ý là, Vệ Linh công hướng Khổng Tử tìm hỏi vấn đề liên quan đến ohương diện quân sự . . .”
Ma trảo cực kỳ đau đớn, con thiên ma thật lớn này nhịn không được phẫn nộ rít gào, vươn một ma trảo khác ra, thế như sấm sét chụp vào Tử Viết.
“Thế nhưng, Khổng Tử không có hứng thú với chiến tranh.” Tử Viết mạn điều tư lý tiếp tục giải thích, cầm lấy cổ tay của ma trảo kia, lại đột nhiên vừa lộn.
Ầm!
Thân thể thật lớn của thiên ma, nhất thời bay lên trời, nặng nề rơi xuống đất, ma trảo bị xoay mạnh mẽ hầu như biến hình, để nó đau nhức đến vẻ mặt nữu khúc rít gào, nhưng căn bản vô pháp giãy dụa đứng lên.
Thấy loại tình cảnh này, mười mấy con thiên ma phía sau tất cả đều phẫn nộ gầm rú, đằng đằng sát khí mãnh xông lên, từ bốn phía công hướng Tử Viết.
“Từ tổng thể mà giản, Khổng Tử phản đối phương thức giải quyết bằng chiến tranh tranh chấp giữa nước này với nước kia.” Tử Viết tránh thoát công kích của một con thiên ma, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục giảng giải, rồi lại một quyền cuồng bạo đánh ra.
Phía sau con thiên ma thật lớn đang vọt tới kia, bị nắm tay đánh trúng gò má, nhất thời không tự chủ được bay lên không, trọng trọng đánh lên trên doanh trướng, ngay cả răng nanh um tùm đều bị đánh cho gãy.
“Khổng Tử chủ trương lấy lễ trị quốc, lễ nhượng vì nước.” Tử Viết xem cũng không nhìn phía sau, tiếp một con vực ngoại thiên ma khác rít gào vọt tới, trực tiếp một quyền đánh ra.
Bị đánh trúng bụng cả người thiên ma thật lớn lập tức run rẩy rít gào ngã xuống đất, không đợi nó tức giận nhảy lên, Tử Viết đã một cước đạp xuống, trực tiếp để gương mặt dữ tợn của nó ầm vào mặt đất.
“Cho nên, Khổng Tử đã lấy đoạn văn bên trên trả lời Vệ Linh Công, cũng ở ngày kế ly khai Vệ quốc. . .”
Rất lạnh nhạt giải thích toàn đoạn, vị ngự tỷ đại nhân này rốt cục khép lại trúc giản luận ngữ, đạp não con thiên ma kia chấn động bán hôn mê, tâm bình khí hòa ngẩng đầu, nhìn mấy con thiên ma còn thừa lại đối diện ——
“Được rồi, hôm nay chỉ nói đến chỗ này, kế tiếp bổn sư bố trí bài tập cho bài giảng vừa rồi, các học sinh xin lấy. . . Ngô, bổn sư vẫn chưa nói hết, các ngươi muốn đi đâu?”
Ngây ra như phỗng, vẻ mặt của mấy con thiên ma còn thừa lại dại ra, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự xoay người thoát đi.
“Tử viết, học nhi thì tập chi, bất diệc nhạc hồ.” Tử Viết rất cảm khái thở dài, rồi lại cúi đầu nhìn con thiên ma bị bản thân đạp ở dưới chân kia, “Tiểu Hồng a, ngươi có thể hiểu được ý của bổn sư chứ?”
Tiểu Hồng là tình huống gì, Nhạc Ngũ Âm ở bên yên lặng mắng chửi, thầm nghĩ đại lão tập quán tùy tiện đặt tên cho người khác , thật đúng là như thưòng lui tới a.
Đừng động cái này!
Giờ này khắc này, theo thiên ma thật lớn chạy tứ tán, sĩ tốt nhân tộc không gặp phải bất kỳ ngăn trở nào nữa, lập tức thế như sấm sét chạy vào quân doanh, cùng những sĩ tốt thiên ma triển khai chém giết kịch liệt.
Mà có bọn họ hấp dẫn lực chú ý, chỗ Cố Thất Tuyệt và Tử Viết giảm bớt áp lực, chỉ là đánh lui mười mấy con sĩ tốt thiên ma gào thét chạy tới, cũng đã đi qua hơn nửa quân doanh, trông thấy lều lớn ở giữa quân doanh kia.
Như hôm qua thấy, trong lều lớn, đang có sát khí cuồng bạo phóng lên cao, phương thiên họa kích cấm trên đá xanh, bộc phát ra quang mang mênh mông cuộn trào mãnh liệt, dường như triều dâng sóng lớn khuyến tán ra bốn phía.
Trong sát na, trông thấy Cố Thất Tuyệt bọn họ đột kích, mấy trăm danh thiên ma sĩ tốt canh giữ ở ngoài lều lớn, nhất thời đồng loạt giơ thương vây công tới, trong đó cũng không ít sĩ tốt trực tiếp rống giận, chuyển hóa thành thiên ma thật lớn.
Cái gì đều không cần phải nói, Tử Viết cầm《 Luận Ngữ 》, tâm bình khí hòa nghênh đón bắt đầu giảng bài, thanh đọc và tiếng gãy xương vang vọng hư không, trung gian còn có thể nghe được nàng rất kiên nhẫn giáo dục mấy con thiên ma: “Tử viết, tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dạ. . . Đại hồng a, thái độ học tập của các ngươi còn chờ cải tiến a.”
Đại hồng là ai, Nhạc Ngũ Âm ở bên nghe đến túc nhiên khởi kính, chỉ là trong chớp nhoáng này, khi nàng thôi động âm ba ầm mấy con thiên ma sĩ cuối cùng ra, đột nhiên ngẩn người, ngạc nhiên nhìn phía bên cạnh ——
“Quân thượng, hình như. . . Tưởng Dung đại nhân, không thấy rồi?”