Thư Linh Ký

chương 281: tự ta tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – KINH VĂN – CHƯƠNG : TỰ TA TỚI

Dịch giả: Luna Wong – kể từ hôm nay, bão chương ngày liên tục cho độc giả nè

Thành thật mà nói, bị vị đại lão nào đó ôm vào trong ngực, lấy tốc độ kinh người quẹo quẹo cuồn cuộn, là một loại dạng thể nghiệm gì?

Thể nghiệm của Nhạc Ngũ Âm chính là, hai bên cảnh vật đang điên cuồng rút lui, hơn nữa đầu váng mắt hoa, đến hô hấp đều bị cuồng phong đẩy trở về.

Rất thần kỳ là, cho dù là loại tốc độ này, Minh Kính vẫn đang ở đọc kinh Phật, lại vẫn như cũ có thể nhắm mắt đuổi theo, Phong Hổ bên cạnh đương nhiên không cần nói, mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ cũng đều biến trở về giấy Tuyên Thành, đón gió theo lên.

“Chúng ta, có thể bỏ qua những công thành cổ ma này sao?” Nhạc Ngũ Âm chóng mặt ngẩng đầu, nhìn phía cánh đồng hoang vu sau lưng.

Đáp án hiển nhiên là phủ định.

Mấy con công thành cổ ma to lớn, tuy rằng hành động có chút chậm chạp, nhưng thân thể bọn chúng cực kỳ thật lớn, thế cho nên một bước bước ra thì có mười mấy trượng xa, vẫn có thể đuổi kịp.

Không chỉ có như vậy, trên cánh đồng hoang vu này luôn luôn có nham thạch rừng cây, Cố Thất Tuyệt ôm Nhạc Ngũ Âm chạy trốn, khó tránh khỏi phải vòng qua làm chậm thời gian, nhưng mấy con công thành cổ ma này lại không có vấn đề này, gầm thét đụng tới là được, cho nên trong chốc lát, khoảng cách của song phương ngược lại càng ngày càng gần.

“Mỗ gia đi ngăn trở chốc lát.” Phong Hổ trầm giọng quát dẹp đường.

Lời còn chưa dứt, không đợi mọi người trả lời, hắn đã quay người nghênh hướng mấy con công thành cổ ma kia, phương thiên họa kích lướt mà qua, bị bám hỏa tinh lóng lánh, thế cho nên không khí phụ cận đều trở nên nóng rực.

Con công thành cổ ma đứng mũi chịu sào kia gầm thét, trực giác giơ bàn chân bạch cốt thật lớn lên, cùng hung cực ác đạp xuống, giống như là đang nghiền ép một con kiến hôi.

Ầm ầm một tiếng, Phong Hổ trực tiếp đã bị bàn chân bạch cốt bao trùm, nhất thời tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Phong Hổ đại nhân?” Nhạc Ngũ Âm quay đầu lại, nhịn không được kinh hô một tiếng.

Hoàn toàn không cần lo lắng, ở trong sát na này, con công thành cổ ma một cước đạp xuống kia, đột nhiên phát sinh tiếng rống giận trầm thấp, toàn bộ thân thể run nhè nhẹ, nguyên bản đạp rơi vào địa bạch cốt bàn chân, cũng không tự chủ được chậm rãi nâng lên. . .

Ngay phía dưới bàn chân bạch cốt của nó, Phong Hổ cực kỳ nhỏ bé so với thân thể của nó, dĩ nhiên bằng vào phương thiên họa kích, ngạnh sinh sinh nâng bàn chân bạch cốt, lửa cháy mạnh sôi trào thiêu đốt trong đôi mắt trợn to, chợt nộ quát một tiếng: “Chỉ là ma vật, mở. . .cho mỗ gia!”

Ầm!

Lực lượng khổng lồ, dường như bài sơn đảo hải, ném công thành cổ ma to lớn đi, thân thể thật lớn không tự chủ được ngửa ra sau, đánh lên mấy con công thành cổ ma phía sau, nhất thời tất cả đều loạng choạng ngã xuống.

Chỉ là, ngay cả như vậy, mấy con công thành cổ ma kia cũng chưa bị hao tổn, thậm chí chúng nó ở lúc ngã sấp xuống, vẫn đang quơ ma trảo bạch cốt thật lớn, cuồng bạo đánh phía Phong Hổ.

Mấy con ma trảo bạch cốt thật lớn, dường như núi cao che hư không, cho dù phương thiên họa kích gào thét đánh ra, cũng chỉ chỉ là nổ nát chút ít bạch cốt, cũng không có mang đến tổn hại nghiêm trọng.

Chuyện không thể làm, còn vẫn duy trì vài phần lý trí Phong Hổ trực tiếp quay người rút lui, nhưng mượn ngăn trở của hắn, tốc độ của mấy con công thành cổ ma giảm bớt, lại bị mọi người kéo ra cự ly.

“Mấy con công thành cổ ma kia khó đối phó.” Phong Hổ chạy vội đến bên cạnh Cố Thất Tuyệt, trầm giọng nói, “Bạch cốt của bọn chúng kinh qua ma khí xâm nhiễm mấy nghìn năm, trình độ cứng cáp còn hơn huyền thiết, nếu là Phong Trần ở đây, có thể bằng vào kiếm khí chặt đứt chúng nó.”

“Nhưng Phong Trần đại nhân không ở nơi này.” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được thở dài, lại đột nhiên trước mắt sáng ngời, “Quân thượng a, ngươi nói lúc này, Phong Trần đại nhân có thể đột nhiên xuất hiện hay không?”

“Cũng sẽ không.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang nhìn nàng.

“Mỗi lần đều thành thực như thế. . .” Nhạc Ngũ Âm không nhịn được lầm bầm, nhưng không thời gian mắng chửi nữa, chỉ khoảng nửa khắc này, mấy con công thành cổ ma phía sau đã rống giận, lần thứ hai đuổi tới.

Trên lý thuyết mà nói, những thứ công thành cổ ma này cũng không có bao nhiêu trí tuệ, nhưng có lẽ là đã bị ma quân nào đó ảnh hưởng, công thành cổ ma dẫn đầu chần chờ chỉ chốc lát, đột nhiên gầm nhẹ cúi người, ôm lấy một khối nham thạch chừng mấy tấn nặng, chợt phát cuồng ném ra.

“Cẩn thận!” Nhạc Ngũ Âm vừa vặn quay đầu lại thấy một màn như vậy, không khỏi kinh hô.

Nhắc nhở rất đúng lúc, Cố Thất Tuyệt bỗng nhiên nhảy sang một bên, nham thạch to lớn ầm ầm từ trên trời giáng xuống, đánh vào vị trí hắn vừa ở, đá vụn dường như mưa sa gào thét, cũng làm cho đám giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ suýt nữa trúng chiêu.

Nhưng đây, cũng không có nghĩa là bọn họ đã an toàn. . .

Hầu như ở đồng thời, được con công thành cổ ma này làm mẫu, mấy con công thành cổ ma còn thừa lại tất cả đều rống giận, giơ nham thạch phụ cận lên, không chút kiêng kỵ cuồng bạo ném ra.

Rầm rầm ầm!

Trong chốc lát, hơn mười khối cự nham ầm ầm tạp xuống, chỉ tiếng xé gió trầm thấp thôi, đã có thể để người hết hồn.

Cố Thất Tuyệt ôm Nhạc Ngũ Âm, Phong Hổ và Minh Kính bảo vệ đám giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ, tại trong nham thạch công kích xê dịch toát ra, nhiều lần đều suýt nữa bị đánh trúng, tốc độ nhất thời giảm bớt, mắt thấy sẽ bị công thành cổ ma đuổi theo.

“Như vậy không được.” Nhạc Ngũ Âm đề nghị, “Quân thượng, bằng không chúng ta giết bằng được, cũng không phải nhất định đánh không lại chúng nó.”

“Cổ ma cũng không gây cho sợ hãi.” Cho dù Minh Kính đang đi vội, cũng vẫn đang nhắm mắt lại, “Nhưng mà, cổ ma chỉ là tiền trạm của ma quân, nếu chúng ta trì hoãn thời gian, chỉ sợ sẽ bị vật kia phía sau đuổi theo.”

“Ách?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được mở to hai mắt, “Minh Kính đại nhân, ngươi là nói, trong kết giới này, còn có thứ đáng sợ hơn cả cổ ma. . .”

“Nghe.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu.

“Nghe, nghe cái gì?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên.

“Là tiếng nước.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ nghiêng đầu, “Thay lời khác mà nói, ở trong kết giới còn có sông.”

“Cho nên?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt mở to hai mắt, “Quân thượng ngươi là muốn. . . Cẩn thận!”

Ầm!

Ở trong sát na này, cánh đồng hoang vu trước mặt bọn họ kịch liệt rung động, mặt đất phía trước nhìn như thông thường, chợt nhấc lên sóng bùn triều dâng, ở trong bụi bặm gào thét bay lên không, một bàn tay bạch cốt thật lớn, đột nhiên từ dưới đất lộ ra.

Đúng vậy, đây là một con công thành cổ ma nằm vùng ở đó!

Chỉ trong nháy mắt, con công thành cổ ma to lớn này, đã hiện ra nửa người trên ở trên cánh đồng hoang vu, ở trong tiếng gầm gừ dữ tợn, nó trực tiếp mở răng nanh sắc bén mấy thước dài, bay thẳng đến cắn về phía Cố Thất Tuyệt và Nhạc Ngũ Âm.

Cuồng phong gào thét mà đến, Nhạc Ngũ Âm không khỏi kinh hô một tiếng, nhìn răng nanh sắc bén gần trong gang tấc, ngay cả muốn tránh né đều làm không được.

“Nắm chặt.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang nói.

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một cước của hắn đá ra, bỗng nhiên đá vào trên răng nanh sắc bén kia, ngay sau đó mượn lực bay lên trời, trực tiếp rơi trên đầu của công thành cổ ma.

Trơ mắt nhìn mục tiêu đào tẩu, con công thành cổ ma kia phẫn nộ đến cực điểm, nhất thời huy vũ cự chưởng bạch cốt, cuồng bạo đánh vào sọ đầu của mình, bởi vậy có thể thấy được chỉ số thông minh của nó quả thực cao không đi nơi nào. . .

Nhưng một kích này cũng không có trúng mục tiêu, Cố Thất Tuyệt sớm đã dọc theo sọ đầu của nó chạy vội, từ trên người nó nhảy xuống, lần thứ hai chạy vội đi, đám giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ còn theo phía sau, trái lại Minh Kính và Phong Hổ chọn đi đường vòng, tạm thời rơi ở phía sau một chút.

Trên thực tế, chỉ vọt tới trước mười mấy trượng, ngay trong tầm mắt của bọn họ, đã có thể trông thấy một Hoàng hà rộng, hiện lên quang mang ngân bạch, dọc theo cánh đồng hoang vu cuộn trào mãnh liệt chảy siết đi xa. . .

Hầu như ở đồng thời, mấy con công thành cổ ma ở hậu phương cũng đã đuổi tới, hai con cổ ma dẫn đầu đồng loạt rống giận, dĩ nhiên liên hợp phát lực, giơ một khối cự nham hơn mười đốn dường như núi nhỏ lên, hung tợn ném qua đây.

Nhạc Ngũ Âm nhìn nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng chờ quay đầu, thấy Hoàng hà

cuộn trào mãnh liệt trước mắt, lại đột nhiên linh quang thoáng hiện, không khỏi thốt ra ——

“Chờ một chút, quân thượng chẳng lẽ ngươi lại muốn. . . Ách, chớ, ta tự nhảy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio