Q – MINH NGUYỆT – CHƯƠNG: : HỌA BÌ CHI THUẬT
Dịch giả: Luna Wong
Mấy ngàn năm trước, vực ngoại thiên ma xâm nhập Doanh Châu giới. . .
Trong đại chiến, Minh Nguyệt Dạ là thư linh của《 Liêu Trai Chí Dị 》, hộ tống Cố Thất Tuyệt Tử Viết bọn họ nghênh địch tác chiến, đồng thời sau cùng hao hết linh lực trong Thiên Ma trận, hóa thành tàn trang theo gió bay xuống.
Nhưng bất đồng với các thư linh khác, vị tiểu mỹ nhân ngự tỷ hồ tộc từ trước đến nay giảo hoạt cơ trí này, rất sợ tàn trang sẽ bị thiên ma xé nát, bởi vậy lúc hóa thành tàn trang, dùng hết một tia linh lực cuối cùng của mình, ẩn thân trong chiến giáp của vị đại tướng ma tộc trọng thương hôn mê nào đó. . .
“Còn có thể làm như vậy sao?” Nhạc Ngũ Âm nghe đến đó, không khỏi hơi ngạc nhiên, “Minh Nguyệt đại nhân người dĩ nhiên có thể nghĩ ra biện pháp như thế, nằm vùng ở trong Thiên Ma giới?”
“Chính là kế nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.” Minh Nguyệt Dạ nhẹ nhàng lắc lư đuôi hồ ly thanh sắc, giống như là đang xua tay biểu đạt thái độ khiêm tốn.
“Kỳ thực. . .” Cố Thất Tuyệt ở bên rất thành thực bổ một đao, “Minh Nguyệt ngươi không ngờ tới, vực ngoại thiên ma sẽ đem vị thiên ma tướng kia về Thiên Ma giới đi.”
“Ôi chao?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc nhìn Minh Nguyệt Dạ.
“Khụ khụ. . .” Minh Nguyệt Dạ lại có chút mặt đỏ, ho khan vài tiếng, “Ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn, ai có thể dự đoán được a, vị thiên ma tướng kia bị thương nặng như vậy, lại còn chưa đoạn sinh cơ, khi đó nô gia cũng vội vội vàng vàng, không kịp tỉ mỉ lựa chọn.”
Được rồi, túc nhiên khởi kính, Nhạc Ngũ Âm rất im lặng nhìn nàng, lại nhịn không được đặt câu hỏi: “Sau đó, vực ngoại thiên ma rút về, liền đem vị thiên ma tướng kia về Thiên Ma giới, mà người giấu ở trong chiến giáp cũng bởi vậy mà bị mang về luôn?”
“Chính là như vậy.” Minh Nguyệt Dạ rất cảm khái thở dài, đuôi hồ ly nhẹ nhàng lắc lư, “Cũng may, tên kia vẫn rơi vào hôn mê, dưỡng mấy trăm năm thương, cũng không có ai lục soát trong chiến giáp của nó rốt cuộc ẩn dấu cái gì.”
“Tiếp sau đó?” Nhạc Ngũ Âm tiếp tục sỏa hồ hồ đặt câu hỏi.
“Tiếp sau đó, đại khái là mấy năm trước, nô gia thức tỉnh.” Minh Nguyệt Dạ cười tủm tỉm trả lời, “Lúc tỉnh lại, phát hiện mình lại đang ở Thiên Ma giới, thật sự sợ hết hồn, bất quá nhờ nô gia cơ trí, thừa dịp ngày đó ma tướng vẫn còn đang hôn mê, nô gia trực tiếp gi,ết ch,ết hắn, rồi lại mượn họa bì thuật ngụy trang thành hắn, cho tới bây giờ. . .”
“Họa bì a. . .” Nhạc Ngũ Âm như có điều suy nghĩ quay đầu, đã cởi bỏ lớp da rắn nhìn như giấy Tuyên Thành, phía trên kia quả thực vẽ hình tượng của Dạ Ma.
“Nói cách khác, Minh Nguyệt ngươi mấy năm này, vẫn ở trong Thiên Ma giới?” Cố Thất Tuyệt ở bên như có điều suy nghĩ hỏi, “Hơn nữa, ngươi còn chỉa vào thân phận của thiên ma tướng, thoạt nhìn sống được. . . Coi như tư nhuận?”
“Tạm được.” Minh Nguyệt Dạ nói là khiêm tốn, nhưng đuôi hồ ly phía sau lay động, lại đã mang theo gió, “Tuy rằng trong Thiên Ma giới thiếu khuyết tài nguyên, thế nhưng năm đó những thiên ma này rút về, cũng mang về bộ phận tài nguyên của Doanh Châu giới, bên trong trái lại có tùng mặc thượng đẳng. . .”
“Nguyên lai là như vậy.” Nhạc Ngũ Âm bừng tỉnh đại ngộ, “Cho nên nói, người hiện tại đã hoàn toàn khôi phục tu vi?”
“Chỉ khôi phục mấy phần mà thôi.” Minh Nguyệt Dạ rất u oán ôm đuôi hồ ly, “Tùng mặc thượng đẳng khó tìm, nô gia chỉ có thể nhờ vận khí, còn phải đánh lén đắc thủ, thật sự mệt chết đi. . . Ngươi xem, hồ mao của nô gia, đều có có chút thưa thớt, từ từ tiều tụy rồi.”
“Không có việc gì, chờ trở lại Doanh Châu giới, ta để Ngũ Âm dùng cẩu kỷ nấy chút trà mực nước, sau đó ngươi bỏ đuôi hồ lỳ vào ngâm.” Cố Thất Tuyệt rất hảo tâm an ủi.
“Đây đều cái gì với cái gì a.” Nhạc Ngũ Âm rốt cục nghe không nổi nữa, nhanh chóng nhấc tay, “Vậy cái kia, quân thượng, chuyện chăm sóc đuôi hồ ly, sau này chúng ta lại nói đi, bây giờ vấn đề là. . . Chúng ta phải đi đâu?”
“Đi doanh địa của bộ tộc ta.” Minh Nguyệt Dạ hiển nhiên đã nghĩ tới cái vấn đề này, “Tình huống hiện tại là, toàn bộ Thiên Ma giới đều đang tìm các ngươi, các ngươi đi đâu cũng không an toàn, biện pháp duy nhất, chính là giả trang thành bộ hạ của ta, giấu ở trong bộ tộc của ta.”
“Ý của người là, muốn chúng ta cũng giả trang thành thiên ma?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, “Nhưng vấn đề là. . .”
“Giao cho ta giải quyết.” Minh Nguyệt Dạ giống như là biết nàng đang suy nghĩ gì, cười tủm tỉm hồi đáp, “Ân, Ngũ Âm, ngươi đứng ngay ngắn đừng nhúc nhích, hiện tại ta giúp ngươi vẽ một tấm da. . .”
“A?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt mở to hai mắt.
Mặc kệ nàng có hiểu hay không, nhưng giờ này khắc này, ở trong thông đạo dưới đất mờ tối này, quang mang yếu ớt từ lửa trên tay, thần tình của Minh Nguyệt Dạ nghiêm nghị thu song chưởng về cầm bút, trong miệng lẩm bẩm. . .
Giờ khắc này, tai hồ ly thanh sắc trong búi tóc của nàng, rất có linh tính nhẹ nhàng hoảng động, hợp với cái loại biểu tình nghiêm túc này của nàng, trái lại sinh ra vài phần ngây ngô manh manh, để Nhạc Ngũ Âm thực sự không nhịn được muốn bóp một cái. . .
“Tốt nhất không nên.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc nhắc nhở, thuận tiện từ trong lòng lấy ra một tấm giấy Tuyên Thành, “Cái tên lần trước véo tai hồ ly của Minh Nguyệt, bị nàng truy sát năm trăm năm.”
“Nga. . .” Nhạc Ngũ Âm có chút tiếc nuối, chỉ có thể đàng hoàng thu tay về.
Mà đúng lúc này, theo lẩm bẩm trong miệng Minh Nguyệt Dạ, đuôi hồ ly thanh sắc sau lưng nàng, dĩ nhiên bất tri bất giác dựng lên, đồng thời như có linh thức chậm rãi lay động, tản mát ra quang mang màu mực như ẩn như hiện.
Chỉ một lát sau, khi quang mang màu mực kia càng ngày càng sáng sủa, đột nhiên Minh Nguyệt Dạ khẽ quát một tiếng, đón gió ném bút cầm trong tay một cái!
Trong sát na, liền thấy đuôi hồ ly gào thét ra, bút linh hoạt cuồn cuộn nổi lên, ngay trên tấm giấy Tuyên Thành Cố Thất Tuyệt cầm, nhẹ nhàng vẽ. . .
“Đây, đây là họa bì?” Nhạc Ngũ Âm thấy nhìn không chuyển mắt.
Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, có thể thấy trên tuyên chỉ, một con vực ngoại thiên ma thủy mặc từ từ thành hình, hình thần cụ bị, diện mục trông rất sống động, dù cho chỉ là tranh thuỷ mặc, nhưng cũng lộ ra sát khí tàn bạo có tính thực chất . . .
“Minh Nguyệt am hiểu nhất, chính là họa kỹ.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc giải thích, “Trên thực tế, họa bì chích là một tiểu thuật của nàng mà thôi, nếu có cơ hội, ngươi còn có thể thấy nàng vẽ ra những vật khác, nói thí dụ như. . .”
“Nói thí dụ như?” Nhạc Ngũ Âm rất muốn đặt câu hỏi, nhưng lúc này, tranh thuỷ mặc vực ngoại thiên ma, cũng đã tiếp cận hoàn thành.
Tựa hồ tiêu hao không ít linh lực, đuôi hồ ly thanh sắc của Minh Nguyệt Dạ đều ảm đạm vài phần, nhưng nàng rất nhanh từ trong lòng ngực lấy ra một khối tùng mặc, tân tân hữu vị gặm, rồi lại nhẹ nhàng huy động đuôi hồ ly —— “Đi!”
Trong tiếng gió gào thét, tranh thuỷ mặc vực ngoại thiên ma, đột nhiên tự động phiêu nhiên bay lên không, bay thẳng đến Nhạc Ngũ Âm chụp vào.
Cự ly gần đến phản ứng không kịp nữa, Nhạc Ngũ Âm chỉ tới kịp nhắm mắt lại, đã bị tranh thuỷ mặc vực ngoại thiên ma bao phủ, hơi choáng qua đi, đợi được nàng lần thứ hai mở mắt, theo bản năng nhìn về phía tay mình, đột nhiên lấy làm kinh hãi ——
“Ai ai ai, ngân gia. . . Biến thành vực ngoại thiên ma rồi?”