Thư Linh Ký

chương 307: 306 kim chúc cự luân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Q – MINH NGUYỆT – CHƯƠNG: : KIM CHÚC CỰ LUÂN

Dịch giả: Luna Wong – bánh xe to bằng kim loại/vàng

Ma khí cuồng bạo, dường như sương mù dày đặc, bao phủ toàn bộ cánh đồng hoang vu. . .

Trên cánh đồng hoang vu vô biên vô tận, mười mấy con công thành cổ ma ầm ầm đi trước, ở trên vai bọn họ, ma điện đen kịt không chút sứt mẻ, mà thân ảnh ngồi ở vương tọa bạch cốt trước điện, nhưng cũng đang cầm bôi trản huyết sắc, thần tình hờ hững nhìn sương mù dày đặc phía trước.

Trên thực tế, ở sau khi đội ngũ của ma quân xuất hành, đang có hơn vạn vực ngoại thiên ma theo, những thiên ma này tựa hồ cũng vừa trải qua chiến đấu tàn khốc, trên nét mặt lộ ra mờ mịt, chỉ biết đờ đẫn theo ma quân đi trước, lại hoàn toàn không biết phải đi đâu.

“Điên rồi sao?” Nhạc Ngũ Âm ở trong đám thiên ma, khó có thể tin tự lẩm bẩm, cho tới bây giờ đều không thể tin được chỗ bản thân đã thấy.

Ngay trong mấy canh giờ, ma quân trải qua hơn mười doanh địa Ma tộc, đồng thời hạ mệnh lệnh giống nhau —— “ đối phương, chỉ còn lại có một nửa thiên ma trong bộ tộc!”

Không người biết hắn tại sao muốn làm như vậy, nhưng ở dưới uy thế kinh khủng của hắn, mấy bộ tộc thiên ma chỉ có thể phục tòng mệnh lệnh, trong mấy canh giờ ngắn ngủi, tàn hồn tức giận của mấy vạn vực ngoại thiên ma bị xé thành mảnh nhỏ, bị ma quân cướp đi, mà vực ngoại thiên ma còn thừa lại cũng bị vội vả ly khai bộ tộc, đi theo ma quân đi không biết chỗ nào.

“Chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt quay đầu, nhìn Cố Thất Tuyệt bên cạnh.

“Sắp đến rồi.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ nhẹ giọng trả lời, rồi lại cùng Minh Nguyệt Dạ liếc nhìn nhau.

“Đến đâu?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên hỏi.

Nhưng cũng ngay vào lúc này, phía trước tiếng kèn thê lương lần thứ hai vang lên, công thành cổ ma đang ầm ầm đi trước, đồng loạt dừng bước lại, rồi lại chợt hít sâu một hơi, đồng thời ra phía trước phun ra.

Ầm!

Ma khí từ trong miệng chúng nó phun ra, dường như cơn lốc cuồng bạo, trực tiếp thổi tan sương mù dày đặc bao phủ cánh đồng hoang vu, cảnh tượng nguyên bản bao phủ ở trong sương mù dày đặc, cũng rốt cục ở giờ này khắc này, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

“Đó là?” Nhạc Ngũ Âm không kiềm hãm được mở to hai mắt.

Giờ khắc này, xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, là một công trường kiến tạo to lớn, hơn vạn con thiên ma xuyên tới xuyên lui trong công trường kiến tạo này, dưới lệnh của những ma tướng trông coi nơi này thét ra khu sử, bận rộn vận chuyển vật tư tiến hành tu kiến. . .

“Nói cách khác, chúng ta phải làm việc cực nhọc?” Nhạc Ngũ Âm nhìn những vực ngoại thiên ma bận rộn, nhìn lại vực ngoại thiên ma chung quanh, đột nhiên phản ứng kịp.

Nhưng rất nhanh, nàng sinh ra hoài nghi mới, nhưng vấn đề là, nếu muốn kiến tạo, làm việc cực nhọc không phải càng nhiều càng tốt sao, vì sao ma quân phải giết hết một nửa thiên ma?

“Ngẩng đầu, nhìn phía xa.” Cố Thất Tuyệt ở bên nhẹ giọng nhắc nhở.

Có chút mờ mịt, nhưng Nhạc Ngũ Âm vẫn là chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nàng liền thấy trong công trường kiến tạo này, đang có hơn mười cái bánh xe to bằng kim chúc cao tới mấy ngàn trượng, hình thức ban đầu cao chót vót đứng sừng sững tại đó.

Khó có thể tin, những bánh xe to này dĩ nhiên nguy nga như vậy, hơn nữa hoàn toàn là dùng khoáng thạch thuộc tính kim có chứa linh khí đúc mà thành, cho dù lúc này chúng nó còn chưa hoàn toàn kiến tạo thành công, nhưng chỉ là hình thái ban đầu xuất hiện ở trước mắt Nhạc Ngũ Âm, để người có một loại sợ kỳ quái.

“Đó là cái gì?” Nhạc Ngũ Âm rất rung động hít một hơi lãnh khí, nói thật, coi như là hơn vạn con vực ngoại thiên ma, muốn kiến tạo thành bánh xe vàng to lớn như vậy, cũng phải tiêu tốn mấy tháng.

Không trả lời, bởi vì thời gian này không thích hợp trả lời.

Ở trong nghi vấn của Nhạc Ngũ Âm, ma quân trên từ vương tọa bạch cốt chậm rãi đứng thẳng lên, quan sát mấy vạn vực ngoại thiên ma đang thần tình mờ mịt, lạnh lùng phân phó nói: “Từ giờ trở đi, nhiệm vụ của các ngươi chính là kiến tạo những bánh xe kim loại này, bổn quân chỉ cho các ngươi ba tháng, nếu như không thể đúng hạn hoàn thành. . .”

Không cần nói xong, bởi vì ở trong sát na này, ma khí tàn bạo từ trên người hắn bộc phát ra, tựa như nộ trào mênh mông cuộn trào mãnh liệt, đánh vào trên thân thể của mỗi một con vực ngoại thiên ma, để cho thần hồn của bọn chúng rung động quỳ xuống, run lẩy bẩy mất đi ý chí phản kháng.

Sau một lát, đợi được Nhạc Ngũ Âm từ trong loại rung động này trung giãy ra, ma quân sớm đã ly khai trong sự hộ vệ của công thành cổ ma, mà ma tướng trong công trường kiến tạo, lại vào lúc này nghe tin chạy tới, tức giận gầm thét, ra hiệu cho thiên ma mới tới làm việc theo đến đây, không nên làm lỡ một chút thời gian, lập tức tiến hành kiến tạo cho vương.

Lúc này, chỉ mấy con vực ngoại thiên ma, đương nhiên không sẽ dẫn sự chú ý, Nhạc Ngũ Âm nhẹ nhàng thở phào một cái, nắm lấy cơ hội nhỏ giọng hỏi: “Quân thượng, những bánh xe kim chúc này là. . . Ách, sắc mặt của các ngươi, thoạt nhìn rất kỳ quái.”

Đúng vậy, đây là lần đầu tiên, Nhạc Ngũ Âm từ trên mặt của Cố Thất Tuyệt, thấy vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. . .

Mang theo nghiêm nghị chưa từng có, hắn và Minh Nguyệt Dạ nhìn nhau chỉ chốc lát, lại rốt cục vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên vai của Nhạc Ngũ Âm: “Ngũ Âm nữ quan, Doanh Châu giới, đại kiếp ấp tới!”

“Cái gì?” Nhạc Ngũ Âm đón nhận biểu tình nghiêm túc của hắn tuy rằng không rõ ý của những lời này, nhưng trái tim cũng đã không thể khống chế nhảy loạn, “Quân thượng, ngươi không nên làm ta sợ, ngươi là nói. . .”

“Đó không phải là bánh xe kim chúc.” Minh Nguyệt Dạ ở bên trầm giọng nói, “Trên thực tế, đó là. . . cửa.”

“Cửa gì?” Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc mở to hai mắt, thế nhưng sau một cái chớp mắt, nàng đột nhiên phản ứng kịp, “Cửa đi thông Doanh Châu giới?”

“Đúng vậy.” Minh Nguyệt Dạ nhìn mười mấy bánh xe kim chúc thật lớn, thần tình cực kỳ ngưng trọng, “Khi những đại môn này kiến tạo hoàn thành, vực ngoại thiên ma có thể mượn chúng nó, trực tiếp đi qua kết giới, không còn ngăn trở gì nữa đánh vào Doanh Châu giới, cho đến lúc này. . .”

“Cho đến lúc này. . .” Nhạc Ngũ Âm không tự chủ được tư duy phiêu hốt, chờ sau khi tưởng tượng đến cái loại tình cảnh để kẻ khác kinh hãi này, nhất thời mao cốt tủng nhiên, “Không, điều đó không có khả năng, vì sao ma quân có thể kiến tạo những đại môn này?”

“Hắn quả thực làm xong rồi.” Cố Thất Tuyệt và Minh Nguyệt Dạ rất nghiêm túc trả lời.

“Nhưng là. . .” Nhạc Ngũ Âm vẫn không dám tin tưởng, “Nhưng là, nếu như hắn kiến tạo những cái cửa này xong có thể đánh vào Doanh Châu giới, vậy trước kia vì sao lại nghĩ hết các loại biện pháp đánh vỡ kết giới, trực tiếp kiến tạo cửa không phải tốt sao?”

“Hai nguyên nhân.” Minh Nguyệt Dạ giơ tay lên, nghiêm nghị nói, “Nguyên nhân thứ nhất, kiến tạo những cánh cửa này cần tiêu hao lượng tài nguyên to lớn, sẽ tiêu hao hết mấy trăm năm qua tích lũy Thiên Ma giới được; nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân trọng yếu hơn, chính là kiến tạo cửa phải. . . tế hồn.”

“Tế hồn?” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt nhìn nàng, nhưng lập tức liên tưởng đến, vừa rồi bộ tộc tự giết lẫn nhau qua đi, tàn hồn của những vực ngoại thiên ma kia, hình như tất cả đều hối nhập trong bôi trản của ma quân, chẳng lẽ nói. . .

“Đúng vậy, đó chính là tế hồn.” Minh Nguyệt Dạ vẫn đang nhìn mười mấy cái bánh xe kim chúc kia, “Muốn cho những để cánh cửa này có thể phát động, cần đại lượng linh khí, nhưng Thiên Ma giới cũng không đủ linh khí, nên lúc ban đầu ma quân dự định, là phái chút ít thiên ma tàn sát sinh linh ở Doanh Châu giới, lấy đó để thu được tàn hồn, chuyển hóa tàn hồn thành linh khí. . .”

“Nhưng hắn không thành công, mỗi một lần đều bị chúng ta cản trở.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh nói bổ sung, “Cho nên, dưới tình huống không có những biện pháp khác, ma quân phá phủ trầm châu (đập nồi dìm thuyền), dùng phương pháp tàn nhẫn nhất, đó chính là. . .”

“Đó chính là. . .” Nhạc Ngũ Âm đầy mặt tái nhợt, đã nghĩ tới đáp án, “Điên rồi, đơn giản là điên rồi, hắn dĩ nhiên lấy tính mệnh của tộc dân mình để lấp vào chỗ trống, đây là đang tự hành suy yếu thực lực của Thiên Ma giới, không phải sao?”

“Không sai, cho nên hắn đang đánh cuộc.” Minh Nguyệt Dạ nhẹ nhàng cắn cắn môi anh đào, “Hắn đánh cuộc, chính là dù cho Thiên Ma giới bị suy yếu trên diện rộng, nhưng chỉ cần kiến tạo xong những cánh cửa này, thiên ma dũng mãnh vào Doanh Châu giới, vẫn như cũ có đủ thực lực chinh phục Doanh Châu giới.”

“Mà bây giờ nhìn lại, hắn có xác xuất thành công rất lớn.” Cố Thất Tuyệt mặt không thay đổi nói bổ sung, “Tàn hồn của các thiên ma bị thu lại, kinh qua ba tháng rèn luyện, có thể dùng cho tế hồn, mà khi đó, đại môn đi thông Doanh Châu giới cũng vừa lúc kiến tạo hoàn thành.”

“Đối với Thiên Ma giới mà nói, dù cho mất đi gần nửa thiên ma, nhưng số lượng thiên ma còn thừa lại vẫn cực kỳ kinh khủng, một khi kiến tạo hoàn thành những cánh cửa này, thiên ma sẽ dốc toàn bộ lực lượng, dũng mãnh vào Doanh Châu giới, cho đến lúc này. . .”

Không cần nói thêm nữa, Nhạc Ngũ Âm ngẩng đầu, nhìn mười mấy bánh xe kim chúc thật lớn phía trước, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, cả người cũng như trong hầm băng: “Không, không thể để cho hắn làm như vậy, Doanh Châu giới thậm chí cũng không biết chuyện này, nếu để cho thiên ma cuộn trào mãnh liệt xông vào Doanh Châu giới. . . Quân thượng, chúng ta phải ngăn cản hắn!”

“Nhưng thoạt nhìn, chúng ta không có cách nào ngăn cản.” Minh Nguyệt Dạ nói ra đáp án để kẻ khác tuyệt vọng, “Chúng ta thậm chí không có biện pháp liên lạc với Doanh Châu giới.”

Ngạc nhiên, dại ra, môi của Nhạc Ngũ Âm run rẩy, nhìn thần tình ngưng trọng của Minh Nguyệt Dạ, tựa hồ muốn nói cái gì đó, lại cái gì đều nói không nên lời.

Ở trong tầm mắt từ từ mơ hồ của nàng, phảng phất đã thấy tình cảnh đáng sợ kia ——

Có lẽ ngay một ngày không lâu trong tương lai, khi những tu chân giả của Doanh Châu giới, ở một ngày nào đó nếu có cảm ứng nhìn phía hư không, bọn họ lại đột nhiên phát hiện, kết giới bị mở triệt để, sau đó ngàn vạn vực ngoại thiên ma, cứ dữ tợn gào thét, hai mắt đỏ bừng điên cuồng xông tới như vậy. . .

Tuyệt vọng, chỉ là nghĩ đến cái loại tình cảnh này, Nhạc Ngũ Âm đã cảm thấy thần hồn đều đang run rẩy, nhưng vấn đề là, cho dù biết sẽ là như thế này, giờ này khắc này nàng, căn bản cái gì đều không làm được, chỉ có thể. . .

“Không, chúng ta còn có một biện pháp.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên mở miệng nói.

“Cái gì?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Ngươi là nói?” Minh Nguyệt Dạ như có điều suy nghĩ quay đầu, đón nhận ánh mắt bình tĩnh của Cố Thất Tuyệt.

Trong yên tĩnh, hai người trầm mặc ngưng mắt nhìn chỉ chốc lát, đột nhiên không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn phía sương mù dày đặc trôi cánh đồng hoang vu ——

“Đúng vậy, tuy rằng rất xa vời, nhưng có lẽ đó là. . . hi vọng cuối cùng của chúng ta.”

(Luna: ok, hôm nay bão tới đây thôi nha. Con chó nó im chút lại rên tiếp, mình quyết định mở to bài Lời Khấn Nguyện của thầy Thích Chân Quang cho nó nghe. Hy vọng kiếp sau nó có thể làm người đừng bị chủ bỏ như bay giờ nữa. Ai ngờ mở nửa chừng chủ nó về rồi Dù gì cũng nguyện cho nó kiếp sau có thể làm người, biết tu theo Phật pháp hoặc chính đạo nào đó nó muốn.)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio