Q – SƠN HẢI – CHƯƠNG: : NGHỊCH LƯU NHI THƯỢNG
Dịch giả: Luna Wong – ngược dòng mà lên
Giờ không chờ ta!
Nếu nói phải xuất phát, vậy tức khắc xuất phát, chỉ sau một cái chớp mắt, Cố Thất Tuyệt đã lôi kéo Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng, đứng ở dưới thì chi nghịch luân ven hồ, từ cái góc độ này của bọn họ ngẩng đầu nhìn, nghịch luân to lớn dường như núi nhỏ vậy, hoàn toàn bao phủ bọn họ ở bên trong.
“Hiện tại ta xin rời khỏi còn kịp không?” Nhạc Ngũ Âm rất thành khẩn nhìn Cố Thất Tuyệt.
“Không kịp nữa.” Cố Thất Tuyệt cũng rất thành khẩn trả lời, sau đó lại quay đầu nhìn Mặc Vô Ưu ngoài mười mấy trượng một cái.
Hoàn toàn lý giải, Mặc Vô Ưu cầm cờ lê, kiểm tra một lần cuối cùng, sau đó cầm thì chi nghịch luân mở bộ phận then chốt ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước khi chính thức khởi động, ta phải nhắc nhở lão Cố các ngươi vài chuyện—— đầu tiên, linh khí của thì chi nghịch luân hữu hạn, chỉ có thể cho các ngươi dừng ở mấy ngàn năm trước tối đa hai ngày, cho nên các ngươi phải nắm chặt thời gian.”
“Lý giải.” Cố Thất Tuyệt gật đầu.
“Chuyện thứ hai, nếu như các ngươi muốn trở về. . .” Mặc Vô Ưu lấy một lá bùa ra, ném tới, “Chỉ cần đốt lên bùa này, có thể lập tức trở về, cho nên phải giữ kỹ.”
“Lý giải.” Cố Thất Tuyệt tiếp nhận bùa, “Chuyện thứ ba?”
“Chuyện thứ ba, cũng là quan trọng nhất.” Thần tình của Mặc Vô Ưu nghiêm nghị, ngữ tốc cũng chậm lại, “Tận lực không nên đi can thiệp chuyện mấy ngàn năm trước phát sinh, một khi lịch sử bị các ngươi cải biến, rất có thể sẽ dẫn đến thế giới hôm nay cũng bị cải biến, cho nên. . . Các ngươi chỉ có thể làm người đứng xem.”
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, “Hoàn toàn không thể can thiệp sao? Nếu như gặp phải vực ngoại thiên ma tập kích chúng ta, vậy phải làm thế nào?”
“Ta là nói tận lực.” Mặc Vô Ưu rất nghiêm túc giải thích, “Nếu như chỉ là một ít việc nhỏ, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn, nhưng nếu như các ngươi ở bên kia vung tay, tỷ như giúp đỡ lão Cố của năm đó đánh ma quân, hoặc là đoạt ta từ trong trăm vạn thiên ma ra. . .”
“Chúng ta cũng có bản sự này a.” Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng, bất quá trong lòng trái lại nghiêm nghị, “Hiểu rồi, chúng ta sẽ không làm loạn, mục tiêu chỉ là phải tìm được A Cửu đại nhân, biết hạ lạc của tàn trang.”
“Rất chính xác.” Mặc Vô Ưu rất vui mừng gật đầu, lại nhìn Cố Thất Tuyệt, “Lão Cố, chuẩn bị xong chưa?”
Không thành vấn đề, Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh gật đầu, trái lại Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, nhịn không được nhấc tay nói: ” chờ một chút, ta còn có. . .”
Không còn kịp rồi, ở trong sát na này, Mặc Vô Ưu đã toàn lực đè bộ phận then chốt xuống.
Ầm ầm rung động, thì chi nghịch luân to lớn, vào thời khắc này bộc phát ra tiếng nổ thật to, toàn bộ bánh xem kim chúc to bỗng nhiên rung động, thế cho nên Nhạc Ngũ Âm đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ thứ này sẽ trực tiếp lật ngã xuống đất.
Cũng may, loại sự tình này cũng không có phát sinh, có được linh khí quán chú thì chi nghịch luân trong tiếng nổ thật to, bắt đầu rất chậm rãi chuyển động, đồng thời phát sinh tiếng kim chúc va chạm chói tai, thậm chí bộc phát ra hỏa tinh lóng lánh. . .
Nhưng dần dần, theo tốc độ nhanh hơn của nó, chuyển động cũng biến thành càng ngày càng thông thuận, đến cuối cùng hoàn toàn hóa thành hư ảnh, cuồng phong gào thét từ trong bánh xe lớnthổi ra, thổi trúng mọi người gần đó sắp không đứng thẳng được.
Mà Nhạc Ngũ Âm đứng ở dưới thì chi nghịch luân, tức thì bị cuồng phong thổi lay động, tóc dài đều đón gió phất phới, nếu không có Cố Thất Tuyệt rất kịp thời nắm lại nàng, chỉ sợ cả người đều sẽ bị thổi bay ra ngoài.
“Đây, đây là. . .” Nhạc Ngũ Âm nghẹn họng nhìn trân trối, rồi lại không kiềm hãm được cúi đầu nhìn lại.
Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, có thể thấy theo thì chi nghịch luân gào thét chuyển động, mặt hồ bình tĩnh cũng nhấc lên nộ trào, rất thần kỳ là, nguyên bản hồ nước chảy xuôi về mặt đông, lúc này lại dưới tác dụng của thì chi nghịch luân, bắt đầu chảy ngược lại, từ từ tạo thành một triều dâng cuộn trào mãnh liệt hướng về phía nghịch luân . . .
Không chỉ có như vậy, trong triều dâng chảy ngược cuộn trào mãnh liệt này, chợt bắt đầu nổi lên quang mang màu mực hơi yếu, quang mang trở nên càng ngày càng chói mắt, thế cho nên triều dâng chảy ngược đều bị chiếu trong suốt, hình như có thể mơ hồ thấy trong đó. . .
“Đây, đây là cái gì?” Nhạc Ngũ Âm khó có thể tin mở to hai mắt, hình như thấy trong triều dâng trong suốt, dĩ nhiên hiện ra hình ảnh như ẩn như hiện.
“Đây là dòng thời gian chảy ngược.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, “Ngũ Âm nữ quan, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“A?” Nhạc Ngũ Âm vẻ mặt mờ mịt, “Chuẩn bị, chuẩn bị. . .”
Không cho nàng cơ hội hỏi xong, Cố Thất Tuyệt nhẹ nhàng nắm cả eo nhỏ nhắn của nàng, cứ như vậy một bước bước vào trong hồ, càng chuẩn xác mà nói, là một bước bước vào trong triều dâng chảy ngược mênh mông cuộn trào mãnh liệt kia.
Triều dâng cuộn trào mãnh liệt dâng trào, hầu như để Nhạc Ngũ Âm đứng thẳng không được, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của Cố Thất Tuyệt, rồi lại kinh ngạc quay đầu nhìn phía ven hồ.
Có lẽ là ảo giác, giờ này khắc này ở trong tầm mắt của nàng, dĩ nhiên cảm thấy Tử Viết đại nhân bọn họ và tu chân đại năng khắp nơi đứng ở ven hồ, thân ảnh đều tựa hồ trở nên mơ hồ. . .
Không, không phải là ảo giác, trên thực tế quả thực như vậy, những người ven hồ đó đang biến thành hư ảnh dần dần mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận rõ đứng Tử Viết đại nhân ở phía trước, đang mỉm cười giơ tay lên, giơ giơ: “Thất Tuyệt, Ngũ Âm nữ quan, sớm trở về a!”
“Nhận được!” Cố Thất Tuyệt đồng dạng phất tay, “Ngũ Âm nữ quan, nắm chặt.”
Trong sát na, ngay dư âm tiếng vọng của hắn, nguyên bản triều dâng chảy ngược mênh mông cuộn trào mãnh liệt, chợt nhấc lên sóng lớn cao tới mười mấy trượng, từ bầu trời cuồng bạo ầm xuống.
Nhạc Ngũ Âm kinh hãi ngẩng đầu, chỉ kịp kinh hô một tiếng, đã bị sóng lớn mênh mông cuộn trào mãnh liệt nuốt mất.
Có trong nháy mắt như vậy, nàng thực sự cho là mình sẽ bị trực tiếp đánh vào đáy hồ, nhưng đợi được nàng từ trong cơn sóng dữ miễn cưỡng mở mắt ra, lại phát hiện mình dĩ nhiên đang đưa thân vào trong quang hà mênh mông cuộn trào mãnh liệt.
Sở dĩ gọi là quang hà, là bởi vì cái mang theo bọn họ cuồn cuộn đi, dĩ nhiên là một dòng sông hoàn toàn do quang mang ngân bạch tạo thành, trong sông lóng lánh ngân quang dường như nước sông, thôi động bọn họ đi theo dòng sông, mà bốn phía là không gian đen kịt, không có cây cối không có sinh linh, thậm chí không có bất kỳ thanh âm gì. . .
“Nơi, nơi này là?” Nhạc Ngũ Âm khó có thể tin mở to hai mắt.
“Nơi này là ngược dòng chảy thời gian.” Cố Thất Tuyệt nắm ở eo của nàng, hai người theo sông cuộn trào mãnh liệt đi trước.
“Ngược dòng chảy thời gian?” Nhạc Ngũ Âm không kiềm hãm được múc nước sông lên, nhìn nó hóa thành quang mang chảy xuôi xuống, lại không khỏi vui vẻ nói, “Đó chính là nói, chúng ta thành công rồi?”
“Chỉ là bắt đầu mà thôi.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, “Chúng ta bây giờ phải theo ngược dòng chảy thời gian, trở lại mấy nghìn năm trước, mà trong quá trình này. . .”
“Trong quá trình này?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, thế nhưng lập tức phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn phía trước.
Giờ khắc này, ngay trước bọn hắn, nguyên bản Hoàng hà cuộn trào mãnh liệt, trở nên càng thêm cuồng bạo, nhưng đây không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, ngay phía trước ngoài vài dặm, có thể thấy rõ ràng, sông bỗng nhiên lao xuống vách núi cao tới mười mấy trượng. . .
“Không sai, đây mới thực sự là khảo nghiệm!”