Q – LINH CUNG – CHƯƠNG : MA TRIỀU ĐÃ TỚI
Dịch giả: Luna Wong
Trong hư không, cuồng phong gào thét, đón thuyền lâu kéo tới.
Nhưng ngay cả như vậy, thanh âm bình tĩnh của Cố Thất Tuyệt, vẫn đang có thể để cho Nhạc Ngũ Âm nghe được rất rõ ràng: “Chuẩn bị xong chưa, chúng ta bây giờ phải trở về.”
“Hiện tại?” Nhạc Ngũ Âm còn đắm chìm trong tâm tình vừa nãy, viền mắt ướt át ngẩng đầu, “Chúng ta phải làm sao mới có thể. . . A a a a a!”
Nàng chưa kịp tới kịp nói xong, sớm đã bị Cố Thất Tuyệt nắm cả vòng eo, trực tiếp từ trên thuyền lâu nhảy ra ngoài.
Phải biết rằng, đây chính là trong hư không mấy trăm trượng cao, hai người trực tiếp rơi từ trên đó xuống, bách tính trên thuyền lâu đều nhìn sợ ngây người.
“A a a. . .” Nhạc Ngũ Âm chỉ kịp há mồm, đã bị cuồng phong rót đến cơ hồ nói không ra lời, cả người đều tiến vào trạng thái không trọng lực.
“Chuẩn bị sẵn sàng.” Cố Thất Tuyệt rất hảo tâm nhắc nhở, “Có bảy phần xác suất, chúng ta có thể trở lại trong thì chi nghịch lưu.”
“Vậy còn ba phần còn lại thì sao?” Nhạc Ngũ Âm thực sự rất muốn hỏi vấn đề này.
Trên thực tế, cũng không cần nàng hỏi, bởi vì chỉ một cái chớp mắt qua đi, cánh đồng hoang vu phía dưới đã càng ngày càng gần, phỏng chừng cùng đợi bọn họ, sẽ là một tiếng rầm rất mong đợi, sau đó chỉnh tề phấn thân toái cốt.
“Ngô, tính sai rồi?” Cố Thất Tuyệt ở trong lúc cấp tốc rơi, như có điều suy nghĩ suy nghĩ một chút.
Lệ rơi đầy mặt a, Nhạc Ngũ Âm đã lệ rơi đầy mặt, không nghĩ tới, không nghĩ tới ngân gia thật vất vả tránh thoát vực ngoại thiên ma, đến cuối cùng cư nhiên sẽ rất vô tội. . .
Ầm!
Ở trong sát na này, trong hư không bốn phía đột nhiên nhấc lên khí lãng cuộn trào mãnh liệt, phảng phất triều dâng sóng biển, cuốn bọn họ vào.
Nhạc Ngũ Âm thất kinh, chỉ kịp nhắm mắt lại, đã cảm thấy cả người ở cấp tốc trôi xoay tròn, đợi được nàng tỉnh hồn lại, chiến chiến căng căng mở mắt, mới phát hiện mình dĩ nhiên đã một lần nữa về tới thì chi nghịch lưu.
“Chúng ta phải trở về.” Cố Thất Tuyệt nhẹ nhàng cầm lấy bả vai của nàng, “Thả lỏng, lúc này đây không có mạo hiểm như vậy.”
Đúng vậy, chính như Cố Thất Tuyệt miêu tả như vậy, cuộc hành trình trở về còn hơn trước tới, hoàn toàn có thể dùng gió êm sóng lặng để hình dung, hai người ở thì chi nghịch lưu phiêu bạt đi trước, sắp tới nửa canh giờ sau, liền thấy phía trước sóng triều thanh quang dựng đứng mười mấy trượng.
Nhạc Ngũ Âm cầm lấy cánh tay của Cố Thất Tuyệt, hơi có chút khẩn trương nhắm mắt lại, chỉ mấy giây sau, đã cảm thấy thân thể đột nhiên không trọng lực bay lên không, ngay sau đó bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khinh minh của tước điểu.
“Đã trở về?” Nàng mở mắt.
Đập vào mi mắt, là tùng lâm không người hoàn toàn yên tĩnh, thì chi nghịch lưu sau lưng đang hóa thành thanh quang tán đi, chuyến này hành trình trở về này đúng là thuận lợi như vậy, không có bất kỳ mạo hiểm và ngoài ý muốn.
Nhưng vấn đề là, đây là đâu, không phải nên trực tiếp trở lại ngoài Thiên Nguyên thành sao?
“Cũng không có chuẩn xác như vậy.” Cố Thất Tuyệt trái lại có dự liệu, “Chí ít, chúng ta đã thuận lợi trở lại Doanh Châu giới, hiện tại chỉ cần. . . Ngô?”
Còn chưa nói hết, hắn đột nhiên nao nao, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên.
Nhạc Ngũ Âm theo ánh mắt của hắn, mờ mịt ngẩng đầu, chỉ mấy giây sau, chờ sau khi nàng trông thấy tình cảnh trong hư không, chợt mắt trợn to, khó có thể tin bật thốt lên hô: “Đó, đó là cái gì?”
Giờ này khắc này, rõ ràng là hư không giữa trưa, ánh dương quang lại hoàn toàn bị tầng mây đen kịt ngăn che, mật vân mênh mông cuộn trào mãnh liệt dường như triều dâng cuộn trào mãnh liệt, đang không ngừng đi xuống áp chế, phảng phất muốn trực tiếp trấn trên mặt đất, áp bách biết để người hầu như không thở nổi.
Mà đang bốc lên trong tầng mây đen kịt, vô số thiểm điện huyết sắc đang điên cuồng lóng lánh, vài đạo trong đó oanh kích trên mặt đất, dĩ nhiên trực tiếp kích động khởi ma khí mênh mông cuộn trào mãnh liệt, phàm là chim bay cá nhảy bị ma khí bao phủ, đều lập tức tiến vào trạng thái điên cuồng, hai mắt đỏ bừng tùy ý công kích sinh vật chung quanh.
“Thiên Ma giới, xâm lấn?” Nhạc Ngũ Âm hoảng sợ biến sắc, nhất thời liên tưởng đến cái khả năng này.
“Còn chưa.” Cố Thất Tuyệt mặt không thay đổi nhìn trời khung, “Nhưng bây giờ. . . Có rồi!”
Giống như là đang chứng minh lời của hắn, tầng mây đen kịt trong hư không cuộn trào mãnh liệt bốc lên, một đạo thiểm điện huyết sắc to lớn, chợt xé rách toàn bộ vòm trời, ở nơi đạo thiểm điện này qua đi, trong hư không cứng rắn xuất hiện hơn mười vết rách huyết sắc.
Đúng vậy, không phải một đạo, mà là hơn mười đạo!
Kết giới, vào thời khắc này rốt cục tứ phân ngũ liệt, hơn mười đạo vết rách huyết sắc đồng thời xuất hiện ở phía đông nam hư không, tựa như mười mấy con độc nhãn dữ tợn, tràn ngập bạo ngược quan sát Doanh Châu giới, toàn bộ thế giới đều vào thời khắc này có mưa huyết sắc xối xả, độc nhãn dữ tợn còn đang không ngừng mở rộng, phảng phất trong đó rất nhanh thì sẽ có vô số vực ngoại thiên ma rít gào nhảy ra!
“Không phải nói, còn có một đoạn thời gian sao?” Nhạc Ngũ Âm mao cốt tủng nhiên.
“Đẩy sớm.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, “Thoạt nhìn, ma quân hy sinh càng nhiều tộc dân hơn, xây dựng càng nhiều bánh xe kim chúc to hơn, để đẩy sớm thời gian xâm lấn.”
“Thật đáng chết!” Trong lòng Nhạc Ngũ Âm trầm xuống, đồng thời rất nhanh ý thức được, nhìn vị trí những độc nhãn huyết sắc dữ tợn này, chính là phương hướng của Thiên Nguyên thành.
Cái này ý nghĩa, lúc vực ngoại thiên ma quy mô xâm lấn, đầu tiên đối mặt tai nạn là Thiên Nguyên thành, trong thành Yến Thập Ngũ và thiên nguyên cầu hôn đoàn, còn có Ngọc Địch nhi các nàng, căn bản cũng không có bao nhiêu tu vi, lại làm thế nào chống đối vực ngoại thiên ma tập kích.
“Không, bọn họ tạm thời còn có thể đở nổi.” Cố Thất Tuyệt vỗ nhẹ nhẹ nàng, “Tử Viết các nàng ở trong Thiên Nguyên thành, còn có tu chân giả đến từ các đại tiên thành, từ trình độ nào đó mà nói, xa xa sẽ tốt hơn vực ngoại thiên ma xuất hiện ở địa phương khác.”
“Nhưng vấn đề là, vực ngoại thiên ma lại tới sớm, Tử Viết đại nhân các nàng thực sự chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?” Nhạc Ngũ Âm nghĩ đến bọn muội muội còn đang trong thành, không khỏi khẩn trương trong lòng, “Quân thượng, chúng ta phải lập tức trở về.”
“Vừa vặn tương phản, nhiệm vụ của chúng ta, là tìm A Cửu.” Cố Thất Tuyệt lắc đầu, “Chỉ có tìm được A Cửu, liên hợp mọi người phát động Linh Thư cung, chúng ta mới có khả năng nghịch chuyển thủ thắng, bởi vậy. . .”
Không có nói tiếp nữa, hắn chỉ là giang hai tay, ở trong dư quang của tia chớp huyết sắc, mảnh Thanh Đồng A Cửu tặng cho, đang yên lặng ở trong lòng bàn tay của hắn, nhìn không có bất kỳ biến hóa nào.
“Có thể tìm được sao?” Nhạc Ngũ Âm cắn môi anh đào, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, rồi lại không thể không ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
“Không biết.” Cố Thất Tuyệt nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn đang nhìn mảnh Thanh Đồng.
Trong quang mang hơi yếu, mảnh Thanh Đồng không có bất cứ động tĩnh gì, giống như là triệt để mất đi linh tính, nhưng ngay lúc trong lòng của Nhạc Ngũ Âm từ từ chìm, một luồng quang mang thanh sắc vi bất khả tra, lại đột nhiên nổi lên trên mảnh Thanh Đồng.
“Có phản ứng?” Nhạc Ngũ Âm kinh hỉ hô.
Dường như tinh tinh chi hỏa, ánh sáng nhạt thanh sắc rất nhanh thì trở nên sáng lên, chỉ một lát sau, dĩ nhiên giống như là một đoàn lửa cháy mạnh thanh sắc, lóng lánh ở trên bàn tay Cố Thất Tuyệt, đồng thời hấp dẫn tới phía tây nam. . .
“Tại đó?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên ngẩng đầu.
Không cần nhắc lại, Cố Thất Tuyệt nắm ở hông của Nhạc Ngũ Âm, trực tiếp bay lên không nhảy lên tùng lâm, phảng phất một con yến điểu bay vút lên, hướng phía phương hướng ngọn lửa màu xanh chỉ, cấp tốc toát ra đi xa.
Còn kịp chứ, Nhạc Ngũ Âm nhìn cảnh vật trái phải hai bên cấp tốc quay ngược lại, nhịn không được quay đầu, nhìn phía mười mấy vết rách huyết sắc không ngừng mở rộng trong hư không, trong lòng tràn đầy sầu lo.
Không có ai biết đáp án, cho dù Cố Thất Tuyệt cũng vô pháp trả lời.
Nhưng giờ này khắc này, trong hư không xa xôi, trong hơn mười đạo vết rách huyết sắc, đang có ám ảnh hắc sắc vô cùng vô tận xuất hiện, trong sát na, con ma trảo dữ tợn tàn bạo đầu tiên, mang theo tiếng gầm gừ trầm thấp, bỗng nhiên đâm thủng vết rách ——
Ma triều, đã tới!