“Cho ngươi tốt không chịu, lão tử phế ngươi! Mang xuống cho chó ăn!”
Mấy người vây quanh Trương Lão Thực đánh đấm ~ Triển Chiêu đẩy ra bọn họ, nhìn Trương Lão Thực miệng mũi đầy máu, ánh mắt mơ màng như sắp chết, “Trương Lão Thực… các ngươi, các ngươi đôi xử với người không biết võ như thế, không biết xấu hổ sao?”
Vừa mắng, tay phải dưới sự che dấu của tay áo lặng lẽ nhét vào miệng gã một viên thuốc ~
Trương Lão Thực mắt sưng húp mới nhìn thấy, vẫn biết là tay Triển Chiêu ~ y… y lại đặt tay lên khóe miệng ta? Trên người mềm nhũn, nhìn qua giống như ngồi bệt xuống đất ~~ chuyện làm gã chảy máu mũi chính là, Triển Chiêu đang ở bên tai gã thổi một hơi???
Cho đến khi gã bị người kéo chân lôi ra hốc núi, vẫn còn đang trong trạng thái chết lâm sàng ~ ta ta ta nhất định lên thiên đường rồi … thành tiên rồi …
“Chó chết, nặng quá … mẹ nó chứ, cứ xách người chết lại tìm hai huynh đệ mình ~”
“Thôi, cứ ném ở đây đi.”
Phịch một tiếng cả người rơi xuống ~ mắt nổ đom đóm xoa lỗ mũi một chút, còn có máu ~~ ơ, không lẽ mình không chết ~
Hình như đầu đập phải đá rồi, gã lập tức tỉnh lại, Triển đại nhân ở bên tai mình thở khí nói ~ bảo mình giả chết sau đó xuống núi báo tin cho Bao đại nhân? Là vậy phải không?
Hình như vậy ~
Cơ mà ~ đây là đâu a!?
Đúng rồi, Triển đại nhân đâu? Y bị đưa tới nơi nào rồi!?
Song phương giằng co mấy ngày, Triệu Trinh vô cùng nóng nảy ~ đối phương không hề có chút động tĩnh, cả lộ diện cũng không ~ có lẽ đang nấp ở chỗ nào xem xét tình thế bên này đi. Vốn là muốn nhiễu loạn lòng đối phương, để chúng ngoan ngoãn đầu hàng, nếu thật phải chờ tới lúc chúng đoạn lương đoạn nước, thì phải chờ cả tháng mất!?
Nhưng tiếp tục thế này không được a, mình cũng không thể cứ ở mãi trong rừng sâu núi thẳm được!? Trong cung còn một đống chuyện phải xử lý! Đi rồi mình lại không yên, Triển Chiêu có phải ở bên trong hay không!? Dĩ nhiên đâu thể mang tâm ý của mình nói hết cho mấy tên cầm đầu đánh giặc chứ, nhưng lỡ đâu đánh nhau, bọn họ không để ý tới Triển Chiêu làm sao bây giờ!?
Cũng may tướng quân này là một kẻ thông minh, vừa thấy sắc mặt Hoàng thương hôm nay lúc xanh lúc xám ~ gã liền cân nhắc trước khi làm, Hoàng thượng có lẽ không chờ nổi ~
“Đi, lên núi thương lượng đi ~~”
Dẫn một hàng binh lên sườn núi, vận khí lực hướng ngọn núi nhỏ đối diện hét lớn, “Này! Tặc nhân to gan! Mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng! Nếu còn dám ngoan cố kháng cự, đừng trách bổn tướng quân lòng dạ độc ác ~ đao thương không có mắt, đạp bằng sơn trại các ngươi ~ đến lúc đó gà chó đều không còn!”
….
………
Tiếng hô lần lượt vang trong sơn cốc ~ chấn tai người ta u u
…
“Nhị, nhị gia, chúng muốn tiến công, làm sao bây giờ!?”
Tần nhị hung hăng nhìn về trước ~ lũ thủ hạ châu đầu ghé tai, lòng người hoang mang ~
“Bọn chúng nhiều người như vậy, cho dù không công trại, bao vây mấy chục ngày nữa, huynh đệ chúng ta cũng không sống được ~~”
“Đúng vậy a Nhị trại chủ, em đi ra ngoài cướp mấy món ăn, lương thực với nước bên trong trại không còn nhều lắm ~ hầy ~”
“Bằng không, chúng ta liền ra ngoài… Ai da!”
Có người không nhịn được muốn ra ngoài đầu hàng ~ lời chưa dứt đã bị Tần nhị hét vào tai, “Thúi lắm! Thù của đại trại chủ với Tam trại chủ không báo à!? Thứ không có tiền đồ!”
QUất lên roi trong tay, bộ dáng y hết lang đói, “Lão tử có cách bắt chúng lui binh! Thằng nào còn dám làm rối loạn lòng quân, lão tử sẽ lột da rút gân thằng đó trước, ném cho chó ăn!”
“Rõ rõ!…”
“Nhị gia nói rất đúng, chúng ta còn chưa tới đường cùng! Vừa khuyên liền thả thì còn gì uy danh thổ phi a… ít nhất cũng phải kiên trì được thêm tháng nữa rồi ~~” Kết Ba mặt đen ngực đầy lông còn chưa nói hết, Tần nhị đã đá hắn một cước, “Đủ rồi đủ rồi, cút sang một bên ~~”
“Dạ, dạ…”
Tần nhị híp mắt phát lệnh, “Dẫn Triển Chiêu lên! Tụi mày! Theo tao lên đỉnh núi đáp lời ~ Nhị gia ta hôm nay cho các ngươi thấy! Ta không phải đứa dễ bị hù!”
Một đám người kéo ra Triển Chiêu sắc mặt tái nhợt, hai tay y bị cột ra sau, bước chân nặng nề như sắp đổ ~ sống trong tù mấy ngày liên tiếp làm thân thể y căn bản chịu không nổi, bây giờ đi bộ cũng khó khăn ~ nhiều năm học võ công giúp y mạnh miệng, không té xuống đất để bọn chúng nhạo báng, nhưng cơ hồ là bị lôi kéo mới đi được ~ bước theo đàng sau Tần nhị lên đỉnh núi cao nhất phía tây trại ~~
“Tần Nhị gia ta ở nơi này, có bản lĩnh thì tới đây! Tới a!”
Một tiếng thét phách lối đột nhiên xuất hiện giữa đỉnh núi ~
Triệu Trinh giật mình, bật dậy từ ghế Đàn Mộc, “Mau! Xem chúng làm gì!?”
Tốt quá! Lũ này rốt cuộc không nhịn được! Thấy một đám người trên đỉnh núi diệu võ dương oai oa oa la hét, giận vô cùng ~ chẳng qua là mấy tên thảo mãng dã tặc lại dám lớn lối như thế!? Ở đâu ra cái lý này! Xem ra sau này phải tăng cường việc xử lý ở các phủ nha ~
“Lũ thảo khấu này! Rốt cuộc đầu hàng hay không!?”
Bên này vừa mới thốt ra lời, bên kia đã truyền tới tiếng haha cười lớn,
“Đầu hàng?! Lão tử không biết hai chữ này viết thế nào! Có bản lĩnh tới bắt ta a!”
Khốn kiếp! Triệu Trinh đơn giản ngồi không yên ~ quạt trong tay vẫy vẫy gió, mình chỗ này nhiều binh tướng mạnh, vậy mà nhất thời không làm gì được chúng!
“Hoàng thượng đừng giận, xem thần cho hắn nếm đau khổ một chút! Người đâu, mang cung tên ra!”
Một tiếng ra lệnh, quan binh đã xuất hiện mấy hàng quỳ rạp xuống ~ mấy trăm mũi tên dài lóe sáng nhằm vào đối diện ~
“Chuẩn bị ~”
Chữ “Phóng” còn chưa hô, tay phẩy quạt của Triệu Trinh đột nhiên dừng lại ~ “Chờ chút!”
Hắn đứng dậy bước về phía trước, chăm chú nhìn đồi đối diện ~ Trên đỉnh núi có một cây cột cao cao ~ phía trên là cờ đen rách rưới của sơn trại ~ xuống chút nữa, có treo một người ~ hai tay bị cột thành chữ thập, cả người bị treo dưới bầu trời nắng chói, cô đơn hết sức thảm thương ~ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng!
Triệu Trinh không dám tin cẩn thận nhìn ~ dụi dụi mắt ~ y phục màu đỏ mặc dù không phải quan phục hắn ban cho, nhưng người ấy chỉ có vỏn vẹn mấy thân y phục màu lam hồng ~ cũng không khó nhận ra ~
“Triển ~ Triển hộ vệ thật ở trong tay chúng!” Hắn quay lại mấy bước, đặt mông ngồi trên ghế ~ sắc mặt tái xanh, chợt ngẩng đầu lên rống to, “Không ai được phép bắn tên!”
“Chuyện này… Hoàng thượng, trước đó chỉ biết đám Lô Phương bị bắt, đánh thế nào thần cũng có thể đánh được! Nhưng Triển hộ vệ ~ ai. May mà Triển hộ vệ võ công cao cường, nhất thời sẽ không có chuyện gì ~ thần còn thời gian xử lý bọn chúng!”
“Ngươi biết cái gì! Triển hộ vệ bây giờ không thể giống như trước đó, y bây giờ là…”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc xung quanh, thoại lập tức bị nghẹn lại! Y nhưng là người đang mang thai a ~ làm sao có thể bị tội như vậy ~ nhìn Triển Chiêu bị treo ngược trên trời cao, vì quá xa nên không thể nhìn rõ biểu lộ trên mặt y, nhưng không lẽ là bị ảnh hưởng, sao tự nhiên cảm thấy bụng y lộ ra một khối? Người bên cạnh không để ý tới, nhưng mình thấy được rất rõ a, bị dây thừng siết chặt ngực với chân ~ chỉ có một phần trong đó là phình lên!?
Triển hộ vệ ~~ Triệu Trinh như cảm thấy y đang run lên ~ nhất thời lòng đau như cắt ~ hắn không nhìn nổi, nóng nảy đi tới đi lui trên đất ~
“Mau! Các ngươi mau nghĩ cách cho Trẫm! Triển hộ vệ cứu không ra, ai cũng đừng hòng mang đầu về!”
“Hoàng thượng ~ ngài đừng gấp gáp, nếu chúng bắt Triển hộ vệ làm con tin, bây giờ sẽ không tổn thương cậu ấy!”
“Làm sao biết!?…”
Hắn còn chưa nói hết, đối diện lại nghểnh cổ la hét, “Bắn a! Sao không bắn đi! Cho các người biết, khi nào các ngươi lui binh, khi đó ta mới thả y xuống!”
“…” Triệu Trinh bị chọc tức, tay cũng run!
“Hoàng thượng, bây giờ rút binh cũng không thể, hay là chờ chút, không thể bị chúng làm rối loạn được! Thần tin tưởng Triển hộ vệ có thể kiên trì! Tôi sẽ phái một nhóm binh dò xét từ đường khác, xem có thể xông lên hay không!”
Chuyện tới lúc này Triệu Trinh cũng không nghĩ ra cách khác ~ trong đầu hắn đang có một ngàn người giao chiến ~ Lui? Không lui!?
…
……
Song phương lại rơi vào trạng thái giằng co, rất nhanh đã tới giữa trưa, hai bên vẫn còn nhỏ giọng nghị luận ~ lâu la trong sơn trại khẩn trương lắm rồi, chỉ sợ đối phương bất kể ba bảy kế tiến công tới ~ mà quân sĩ bên này thấy nhiều chuyện như vậy, cũng lên tinh thần chuẩn bị đánh rồi, chỉ có mỗi mình Triệu Trinh gấp gáp ~ nhìn bên kia không nén được cơn giận ~
Không khí dường như trở nên buồn bực ~ buổi trưa mặt trời chói chang, mọi người bị phơi tới nóng nảy ~~
Khổ sở nhất chính là Triển Chiêu ở trên cao ~ trên người mồ hôi nóng lạnh gì cũng thi nhau chảy, treo gần hai canh giờ, tay đã sớm tê dại mất cảm giác ~ chân ở giữa không trung không có chỗ đạp, cảm giác cơ thể không ngừng trượt xuống ~ chết nhất chính là, khối nho nhỏ trong bụng kia, không có sự chống đỡ của thân thể, kéo nặng xuống dưới làm cả người đau đớn ~ là đau đi ~ cảm giác có chút mất thăng bằng ~ trước mắt mơ màng căn bản cái gì cũng không thấy, lập là lập lòe ~ đầu nghiêng sang bên, muốn ói lại ói không được ~~
Y liều mạng nhắc nhở mình, Triển Chiêu ngươi phải sống ~ đối diện có rất nhiều người đang nhìn ngươi, ngàn vạn đừng nói ra câu nói ngu ngốc gì ~ còn chưa tới lúc thành phế vật đâu!
Lời tuy nói thế, nhưng ý thức thật sự không tỉnh táo nổi ~ mồ hôi theo trán chảy xuống mắt, đau xót ~ chớp chớp mắt, may nhờ một cơn gió thổi qua, tầm mắt của y mới rõ ràng được ~
Rừng cây lá ở xa lay động, hình như thoáng qua một bóng trắng ~
Cảm giác đầu tiên lại là:Bạch Ngọc Đường!
Khóe miệng cong lên ~ cười khổ ~ lúc hoa mắt bao giờ cũng thấy hắn ~
Hắn cũng không phải ảo giác ~
Trên cành cây to lớn giăng khắp nơi, có mấy người đang ngắm về bên này ~
Sau khi nhìn rõ người đang treo, Bạch Ngọc Đường lập tức cứng ngắc, người có khinh công tốt nhất như hắn thiếu chút nữa té xuống cây!
Khốn kiếp! Lũ khốn kiếp!
Trong lòng hắn thầm gào lên mấy câu nói này, bị cảnh tượng trước mắt chọc tức mãi không phục hồi lại!
Chờ tới lúc tỉnh lại, người đã xách kiếm lên núi rồi!
“Bạch Ngọc Đường! Bao đại nhân chỉ cho chúng ta quay lại thăm dò tình hình, không được hành động!” Trương Long thấy hắn im lặng vọt lên trước ~ vội vàng cản lại ~
“Tránh ra!”
Lời hung tợn khiến bọn họ sợ hết hồn ~ đơn giản là giận tới điên thấy ai chém đó ~ Vương Triều vội vàng kéo Trương Long qua một bên ~ “Bạch thiếu hiệp! Triển đại ca chúng ta nhất định sẽ cứu, nhưng đại ca ngươi cũng có trong đó, còn nữa, người không phải nói tìm được lên núi trước, tấn công bất ngờ mới có phần thắng sao!?”
Mặc dù lửa giận ngập trời, bất quá Vương Triều vẫn còn mấy phần lý trí ~~
“Đừng dài dòng! Không có đường cũng phải đào ra!”
“…”
Vương Triều rất vô ngữ ~ thì ra mấy lời trước đó ngươi nói đều là mây bay ~ mất công chúng ta còn nghe người sắp xếp ~ Mã Hán kéo hắn một cái, “Còn chờ gì nữa!? Đi a!”
Bốn người nhấc đao bước tới ~ ai, đều có thói quen nghe Bao đại nhân ra lệnh, lại chậm hơn người khác nửa nhịp! Bạch Ngọc Đường căn bản cũng không quản bọn họ nghĩ gì ~ đã sớm rút kiếm đằng đằng sát khí xông lên đường vào sơn trại!
Triệu Trinh chăm chú nhìn lên núi, Triển Chiêu bị treo đã có một lúc không động tĩnh, không hề nhúc nhích ~ không lẽ hôn mê!?
Hắn không chịu được, quát to, “Rút binh! Rút binh cho ta! Bảo chúng để Triển Chiêu xuống!”
“Hoàng… thượng, lúc này rút binh không tốt? Chúng ta cố ~~”
“Không cần nói nữa! Tóm lại ngươi cứ rút binh tới đâu chúng không thấy được ~ chân núi, ngoài núi, chỗ nào cũng được!”
“Rõ.”
Không thể làm gì, cứ theo lệnh hoàng thượng mà làm đi ~ “Các ngươi nghe đây, chúng ta đáp ứng điều kiện. Mau thả Triển hộ vệ xuống.”
Nghe thấy âm thanh truyền tới đối diện ~ Tần nhị xoa tay nhìn một lũ quan binh đen thui ở đối diện nhanh chóng chuyển động, rút lui về chân núi ~ đắc ý cười to, “Nói sớm một chút, Triển hộ vệ cũng không chịu khổ nhiều như vậy. Thả xuống.”
“Vẫn là thủ lĩnh lợi hại ~ chúng tiểu nhân bội phục bội phục a.”
Phía dưới lập tức vang lên tiếng nịnh hót ~ bọn thổ phỉ hưng phấn vỗ tay khoái trá ~ tên lính quèn thả Triển Chiêu xuống báo cáo, “Nhị gia, y đã hôn mê.”
Tần nhị liếc mắt nhìn Triển Chiêu đã ngất trên mặt đất, “Kéo về đi ~ đúng rồi, cho y miếng nước, đừng để y chết, chúng ta sẽ rất phiền.” Lại lẩm bẩm, “Bên này giải quyết xong, giờ nên đối phó Bạch Ngọc Đường rồi! Hề hề ~”
Triển Chiêu bị ném lại về tù, té trên thảm cỏ ~ cả người cứng ngắc sinh ra một tia tri giác, nhưng không nhúc nhích được, khí lực cả người bị rút sạch, một chút dưỡng khí cuối cùng dường như cũng bị mặt trời đốt cháy ~ đột ngột bị hạ xuống, cảm giác thân thể vẫn không khôi phục bình thường, nhưng ý thức đã quay lại một chút xíu ~
Y cúi lên thảm cỏ, thân thể theo quán tính nghiêng bên cạnh một cái, theo bản năng co bụng lại ~
“Các ngươi làm gì cậu ta rồi!? Lũ súc sinh!”
“Triển Chiêu, Triển Chiêu! Đệ làm sao!?”
Nhóm Lô Phương thấy tình hình Triển Chiêu không ổn ~ lo lắng gào ra còn chửi tục, cửa tù bị mồm họ làm chấn động ~
Tần nhị càng thêm đắc ý, ta còn giữ y lại đối phó Bạch Ngọc Đường đây, không chết được! Mấy con chuột các người tiết kiệm khí lực chờ xem kịch vui đi ~ vừa nói, tay đặt lên phần bụng nhô lên của Triển Chiêu nhìn nhìn, còn vỗ, “Thằng nhãi con này cũng bền thật, hành hạ như thế cũng không sẩy ~~”
Lời nói bất thiện, hài lòng thấy mấy người trong tù sắc mặt trắng bệch ~
“Ngươi… làm sao ngươi biết ~” Lô Phương sợ hãi ~ gã biết hài tử trong bụng Triển Chiêu là của Ngũ đệ, cái này không ổn rồi!
Quay đầu nhìn mấy người khác, bọn Tương Bình dĩ nhiên cũng bị sợ không nhẹ, tất cả đều cùng một ý niệm, Xong rồi!
“Tần nhị! Ngươi dám đụng vào Triển Chiêu cùng hài tử, chúng ta dốc hết tính mạng cũng phải làm thịt ngươi!”
Đang lúc kích động cả Lô Phương nói cũng không rõ ~ Mẫn Tú Tú ở bên đỡ tướng công phát run cả người, xoa xoa lồng ngực ông ~~
Triển Chiêu dường như cảm nhận được ác ý từ kế bên ~ từ từ mở mắt, khuôn mặt phóng đại của Tần nhị đung đưa trước mặt y, ánh mắt y lại không còn tiêu cự ~ ánh mắt Tần nhị chuyển sang đây, thấy y tỉnh, vỗ vỗ mặt y, “Triển đại nhân, ngài phải bảo trọng a! Ta còn chờ Bạch Ngọc Đường bò lên núi cầu xin ta đấy! Hừ hừ, ta muốn hắn đi một bước quỳ một bước bò tới cầu xin ta!”
Ý thức Triển Chiêu có hơi tỉnh táo, đẩy ra tay của Tần nhị ~ bởi vì dùng lực hơi nhiều mà ngã lên đất, lạnh lùng nói, “Ngươi mơ đi.”
“Mơ hay không các ngươi rất nhanh sẽ thấy.” Tần nhị đứng lên quay một vòng, thấy mọi người phẫn hận, hài lòng chép miệng, gọi thủ hạ tới, “Lập tức phái người đưa tin xuống chân núi, nếu muốn Triển Chiêu bình an trở về, phải để một mình Bạch Ngọc Đường lên núi! Nhớ, bắt hắn đi một bước dập đầu một bước bò lên đây cho ta!”
“Rõ! Tiểu nhân tuân lệnh!”
“Đợi chút.” Tần nhị gọi thủ hạ lại ~ quay đầu nhìn Triển Chiêu ~ ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mở to đôi mắt nhìn mình ~ cười gằn một tiếng, lại phân phó nói, “Ngươi nói cho Bạch Ngọc Đường biết, Nhị gia ta chỉ cho hắn nửa ngày ~ sáng sớm mai hắn còn chưa tới, ta sẽ cho người tới luân phiên cưỡng gian Triển Chiêu!”
Xxxxxxxxxxxxxxxx