Bao Chửng đứng sau lưng hắn chột dạ cúi đầu, vội ho một tiếng nói, “Nếu Thái hậu đã tới thúc giục, có lẽ trong cung quả thật có chuyện gấp. Thứ cho thần cả gan nói thẳng, Hoàng thượng cũng mấy ngày không hồi cung rồi, đích thực là không ổn, nếu làm trễ nãi triều đình đại sự ~~~”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Triệu Trinh cắt đứt lời nói của ông, trong lòng khó chịu ~ không nỡ nhìn vào trong bình phong một cái, Triển Chiêu đang an tĩnh nằm trên giường ~ cái tên Bạch Ngọc Đường kia ngồi ở đầu giường ôm y lau mồ hôi cho y~~
Ngứa mắt ~~ thật là ngứa mắt ~~~
Tại sao trẫm không thể quang minh chính đại canh giữ bên người Triển hộ vệ!?
Vì sao tiểu tử đó lại có thể minh trương mục đảm ôm y!?
Đơn giản là quá đáng lắm!!!
Xem đến mất cân bằng tâm lý ~ vị chua hòa cùng tức giận dâng lên ~ không bằng không nhìn nữa! Đi ~~~
“Cung tiễn Hoàng thượng!” Bao Chửng xoa xoa mồ hôi sau gáy ~
Triệu Trinh giận dữ ra khỏi cửa phòng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Có bắt được đầu mục sơn trại kia không!?”
“Hoàng thượng ~ vẫn đang lục soát núi, có lẽ đã bị loạn tiễn bắn chết rồi.”
“Tốt nhất phải tóm lấy gã, trẫm muốn để gã chịu ngũ mã phân thây ~ không phải, quả hình. À, lấy mấy cái hình cụ Hình bộ mới phát mình ra cho gã dùng thử một lần hết đi!”
Nhìn bộ dáng cắn răng nghiến lợi của Hoàng đế, sau gáy thân tín cũng toàn là mồ hôi lạnh, “Vâng, vâng!”
Hoàng đế vừa đi vừa ra lệnh, ngẩng đầu lên thấy ngoài cửa Triển Chiêu có một bóng đen đang bám vào cửa sổ nhìn vào trong, trong lòng giận ~ bước tới đạp một cước!
Phịch! Tên kia đang nhìn đến xuất thần, té phịch một cú, hoảng sợ bò dậy ~~
“Đây là ai!?”
Triệu Trinh mở miệng hỏi người bên cạnh ~ mọi người hai mặt nhìn nhau, tên kia lắp ba lắp bắp nói, “Tiểu nhân … Trương Lão Thực…”
Trương Lão Thực… Trương Lão Thực!?
Mắt Triệu Trinh chợt lóe sáng, nhanh chóng quan sát hai mắt gã ~ gân xanh chợt nổi ~ cái thứ như vậy, cũng muốn trêu chọc Ngự miêu của trẫm!!! Nhịn, ngươi phải nhịn a, ngươi chính là nhân trung chi long ~ hắn kéo da mặt cười, “Trương Lão Thực, nghe nói tài nấu nướng của ngươi rất tốt, trong cung đang cần người như ngươi đây ~ theo trẫm hồi cung đi!”
Gọi gã vào cung trước hỏi cặn kẽ tình trạng của Triển hộ vệ, sau đó tính tiếp ~ muốn phối dược gì làm thuốc cũng có ~ bất quá người này nhìn qua thật là kinh tởm ~ xem trẫm chỉnh chết ngươi!
Trương Lão Thực đầu tiên là vẻ mặt mừng rỡ ~ rồi lại ngập ngừng ngẩng đầu lên, hai con mắt cứ liếc về phía phòng Triển Chiêu không ngừng ~ sau khi vào cung rồi không thể ngày ngày đi theo Triển đại nhân ~ nếu không thấy y, còn ý nghĩa gì nữa ~ ||||- –
Triệu Trinh nhìn bộ dáng kia của hắn liền bộc phát, sắc mặt dữ tợn, “Khốn kiếp! Lời của trẫm ngươi cũng dám không nghe!?”
“Không, không ~~” Trương Lão Thực mặt mũi trắng bệch, phịch một cái quỳ xuống, “Tiểu nhân tuân mệnh, nghe lời hoàng thượng!”
“Ừ ~ đi!”
Triệu Trinh thở hồng hộc, mang một đám ngườ tới cửa Nha môn huyện ~ Huyện lệnh ra tiễn nghe Hoàng đế như ông trời tùy tiện hỏi một câu, “Hôm nay các ngươi thấy cái gì?”
Huyện lệnh cố gắng suy nghĩ một cái, “Hoàng thượng đột ngột giá lâm, thần hoảng sợ ~ không để ý tới ~ hình như là có người bị thương, Hoàng thượng chăm lo thuộc hạ, chữa trị ở nơi này.”
Triệu Trinh hài lòng gật đầu, nhỏ giọng nói với ông, “Quản tốt mồm miệng ở nơi đây ~ chỉ cần lộ ra một chút, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”
Buồn cười ~ nếu ai cũng biết Triển hộ vệ sinh con, không biết có bao nhiêu kẻ đỏ mắt mơ ước chứ! Hơn nữa, vạn nhất nếu bảo hài tử kia là của Bạch Ngọc Đường, sau này thể diện của trẫm để ở đâu a!?
Triệu Trinh vừa lo lắng, vừa buồn bã hồi cung!
Triển Chiêu cảm giác mình ngủ thật lâu ~ như cả đời ~~
Mình đã rất rất lâu không có ngủ giấc dài như vậy, chắc cả người cũng rỉ sét mất.
Trong đầu có ý thức, nhưng vẫn không mở mắt ra được ~ cố gắng chống đối với thân thể của mình, lông mi bắt đầu chớp ~
“Ngươi ngủ đủ rồi!”
Một thanh âm quen thuộc ở bên tai làm y mở mắt ra ~ nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt y có chút hoảng hốt ~ ngủ lâu quá làm đầu óc y không thể thanh tĩnh ngay được ~~
“Thế nào? Không quen Bạch gia gia rồi!?”
Bạch Ngọc Đường thấy một bộ biểu tình mơ màng không rõ của Triển Chiêu ~ trên khuôn mặt tuấn mĩ liền thêm mấy hàng hắc tuyến, bực bội ~~
Mất công ta cả ngày cả đêm bận không chớp mắt ~ ngươi ngủ một giấc cư nhiên quên ta!
“Bạch, Bạch…”
Nhìn Bạch Ngọc Đường ngồi trên giường ~ Triển Chiêu chợt mất tự nhiên, tình hình dần dần qua, mở miệng rồi không biết nên gọi “Bạch huynh” hay còn là “Bạch Ngọc Đường”
Định bỏ qua, quay đầu nhìn phía ~ toàn bộ đều quen thuộc, là gian phòng của mình ở phủ Khai Phong, không khỏi thở dài, vui vẻ nói, “Ta về rồi?”
“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường chen lên giường té xuống đệm mềm mại, “Vốn dĩ, mẹ ta với ca ca muốn để chúng ta về đảo, đến tửu phường cũng được ~ nhưng Bao đại nhân nhà ngươi cùng Công Tôn tiên sinh sống chết không chịu, nhất định phải để ngươi trở lại!” Hắn liếc mắt nhìn nhìn Triển Chiêu, “Giống như sợ ta sẽ khi dễ ngươi vậy!”
Triển Chiêu trợn mặt nhìn hắn một cái, phản bác, “Ta làm gì phải trở về với ngươi? Dĩ nhiên phải về phủ chứ.”
“Trên đảo không có nhiều chuyện như mấy người chỗ này, người sai vặt lại nhiều, tình hình lại tốt, người đến đó ngồi … khụ…” nguy hiểm quá, đem ba chữ “ngồi ở cữ” nuốt lại trong bụng, “dưỡng thân thể vẫn khá hơn!”
“Thân thể Triển mỗ không dễ hư như thế, không cần ngươi cho mượn chỗ nghỉ ngơi.”
Đầu óc Triển Chiêu đã thanh tỉnh, miệng lưỡi cũng lanh lợi lên, không nghĩ ra ~ vì sao mình phải cùng hắn trở về trong ổ chuột chứ?
Bạch Ngọc Đường lập tức lòng vòng ~ có lẽ mèo này vẫn còn chưa hiểu ý tứ của bên đây ~ mang vợ con về nhà, không phải bình thường sao! Hắn lật người ngồi dậy, hỏi Triển Chiêu.
“Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì.”
Triển Chiêu chống lại ánh mắt bức người của hắn ~ giả vờ như không thấy ~ từ từ na động thân thể muốn ngồi dậy ~ vừa động, dưới thân truyền tới một trận đau nhói ~ y khẽ cắn răng, nhích qua ~~
Đột nhiên, thân thể y cứng lại!
Bởi lẽ Bạch Ngọc Đường chợt tiến tới đây, tay xuyên qua dưới nách mình ~ một tay khác vòng xuống dưới đầu gối mình ~ dùng sức một cái đem y bế lên đặt xuống, vừa bất mãn lẩm bẩm vừa kéo chăn qua, “Ngươi lộn xộn cái gì a?”
Triển Chiêu ngây ngốc ngẩn ra ~ cũng phải, tới giờ chưa bao giờ được người ta chăm sóc tới mức thân thiết như vậy ~ huống gì người vừa bế lấy mình còn là Bạch Ngọc Đường?!
“Cứ nhìn ta như vậy làm gì?” Bạch Ngọc Đường ngược lại không cảm thấy gì hết ~ nhìn thì nhìn đi, còn sợ ngươi nhìn ta a ~ dù sao cuối cùng xấu hổ không phải là ta ~~
Quả nhiên, mặt mèo đối diện dần dần đổi sắc mặt ~~
Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười, đang muốn nói lại mấy câu, cửa truyền tới một tiếng cạch, “Con làm gì cũng bò lên giường vậy! Đi xuống cho mẹ!”
Giang Trữ ôm hài tử vào cửa ~ Bạch Ngọc Đường sợ nhất mẹ mình ở trước mặt người khác la mắng hắn, vội vàng nhảy xuống giường, “Mẹ ~”
Giang Trữ vừa vào cửa đã nhìn thấy hai người trong nhà cùng ngồi trên giường ~ mặt đối mặt cũng sắp dán vào nhau ~ bà thở dài, ban ngày cũng không biết đóng cửa ~~
“Tới đây!” Kéo Bạch Ngọc Đường đang đi tới, hạ giọng, “Sao con không biết nặng nhẹ như thế chứ! Nó vừa sinh xong làm sao có thể làm chuyện như vậy!? Cũng không biết đóng cửa lại ~~”
Lần này tới phiên Bạch Ngọc Đường há mồm đơ lưỡi, “Mẹ, mẹ hiểu lầm —“
“Được rồi! Chớ nói!” Giang Trữ gằn giọng, “Mau vào bếp bưng canh sâm vào đây!”
Bạch Ngọc Đường không biết làm gì xoa xoa tay, đang muốn ra cửa, Triển Chiêu bên kia gọi, “Bà bà, không vội uống!”
Hai mắt của y từ sau khi Giang Trữ vào cửa đều không rời khỏi cái bọc nhỏ đó ~ tay cũng sắp đưa ra ~ vội vã muốn xuống giường ~
“Ai da, coi ta thật là hồ đồ!” Giang Trữ ha ha cười, vội bế hài tử qua ~ Bạch Ngọc Đường nhanh tay, đoạt lấy hài tử, “Trước cho con xem một chút!”
“Bạch Ngọc Đường —!!” Triển Chiêu lo lắng muốn tranh giành ~~
Bạch Ngọc Đường lúc này mới bế hài tử tới, đẩy Triển Chiêu ngồi xuống ~ Triển Chiêu nhìn gương mặt nho nhỏ bên trong bọc, nhỏ như vậy!? Tóc đen dính vào da đầu ~ cái miệng nhỏ nhắn đầy nước, đầu lắc lư ~ ánh mắt như muốn mở ra lại mở ra không được ~ trên mặt vẫn còn nhiều lông mao thật dài ~
Tim Triển Chiêu đập thình thịch ~ một tâm tình không cách nào nói ra đánh thẳng vào tim y ~~
Bạch Ngọc Đường đang trêu chọc em bé vừa nhìn thấy ~ tim cũng giống như bị cái gì đánh trúng thịch một cái ~ mèo này cười…
Trước kia làm sao không phát hiện ra y cười lên mềm mại đến thế, …đẹp mắt tới thế!?
Khó khăn lắm mới thu lại tầm mắt của mình, tiếp tục quan sát đứa bé trong tay, “Ừm, tắm rồi thì sạch sẽ một chút ~ ngươi không thấy lúc mới sanh ra ~ rất xấu xí a ~ chậc chậc ~ đúng không mẹ? Hơ ~ mẹ?”
Trong phòng chỉ còn lại hai người ~ Giang Trữ nhìn tư thế, thần thái của hai người, lớn tuổi vậy rồi đâu có ý định ở lại cản trở chứ, đã sớm đi rồi ~~
Triển Chiêu không để ý tới tiếng gọi của Bạch Ngọc Đường ~ đưa tay ôm con qua, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nhỏ bé mềm nhũn ~ mềm mềm mượt mượt y như đậu hũ, đứa bé giơ tay lên giống như muốn cản lại ~ lúc ngón tay của y chạm tới đôi môi của tiểu hài tử, tiểu gia hỏa này còn giơ mỏ muốn đuổi theo ngón tay của y, không đụng tới thì bập bập môi ~ phát ra tiếp lẹp bẹp, một hồi lại há thành hình chữ O ~ khuôn mặt nhỏ gắng sức nhích về phía ngón tay Triển Chiêu, Triển Chiêu vội vàng thả ngón tay vào bên môi nó, miệng nhỏ ngậm lấy bú chùn chụt ~~
“Nó đói?” Triển Chiêu theo bản năng hỏi.
Bạch Ngọc Đường cau mày, “mẹ nói sáng đã đút nó uống nước đường ~ tham ăn như vậy!”
Bé con cố gắng trợn da mắt ~ cái trán cũng nhăn nhúm lại, rốt cuộc, ánh mắt hé ra một khe nhỏ, con ngươi nhỏ đen như mực chuyển động, không biết đang nhìn cái gì ~
Triển Chiêu cười, nhưng y đột nhiên phát giác, gương mặt đứa bé này tuy còn nhỏ, chưa rõ ngũ quan, nhưng y mơ hồ cảm thấy ~ bộ dáng giống… Bạch Ngọc Đường!? Lông mày này, tuy còn nhạt, nhưng là xéo lên nha ~ khóe mắt cũng xéo, còn cái miệng nhỏ này nữa, vừa nhỏ vừa mỏng, đường môi rất thẳng ~ tại sao không có chỗ nào giống mình chứ!?
Y theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một chút, Bạch Ngọc Đường cảm nhận được, Triển Chiêu vừa ngẩng lên đang chăm chú nhìn khuôn mặt của mình, có chút không hiểu, “Làm gì?”
Triển Chiêu còn chưa lên tiếng, nhóc con đã “Oa” một tiếng khóc lên ~ vụng về lắc lư, lại vỗ vỗ nó, tiếng oa oa ngược lại còn lớn hơn, “Thế là thế nào?”
“Con nít khóc, không đói chính là tiểu!” Bạch Ngọc Đường làm một bộ vô cùng am hiểu ~ thật ra hắn cũng chỉ mới nghe đại tẩu nói mà thôi ~
Hai người đặt con lên giường, cởi ra bao, trợn tròn mắt, bắp chân đạp a đạp a đạp ~ bên dưới mông là một đống đồ đen thui ~
Bạch Ngọc Đường đầu đầy hắc tuyến, “Tiểu tử này! Ăn được ỉa được!”
Vừa luống cuống tay chân kéo ra tả lót bên dưới mông nó ~ nhìn Bạch Ngọc Đường bận rộn, Triển Chiêu có chút buồn cười ~ ánh mắt y rơi vào trên người con ~ có chút kinh dị, cái chim nhỏ đột nhiên giơ thẳng lên trời, tiếp đó một cột nước bắn ra, róc rách ~ phun trúng ngay mặt Bạch Ngọc Đường còn đang bận rộn ~~||||== (Xin lỗi cho em cười phát anh ơi =))))))))))))))))))))))
Động tác Bạch Ngọc Đường dừng lại, cứng ngắc ~~ ||||||||||||||||||||||||||||||||||
Phụt —-
Triển Chiêu nín đến đỏ mặt ~ ôm bụng ngã xuống giường ~~
Bạch Ngọc Đường kéo cái tã ra thuận tay ném xuống giường, lại từ bên cạnh tìm một miếng vải sách đi lau mông cho thằng nhóc ~ ai biết đứa bé lại không chịu phối hợp, tau chân quơ loạn oa oa khóc không dừng ~ bạch ngọc đường nhấc chân nó, nhét tã xuống dưới mông, tay chân luống cuống đè lại hai cánh tay nhỏ, muốn dùng chăn nhỏ bọc lại. Chỉ tiếc hắn vừa đè tay này, tay kia liền quơ ra, bọc lại con này, con kia lại nhân cơ hội chạy thoát!
Triển Chiêu thấy con trai khóc tới đỏ cả mặt, môi cũng run ~ trong lòng không nỡ, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường cũng là đầu đầy mồ hôi ~ y liền đỡ người dậy, giúp Bạch Ngọc Đường tóm lại hai cánh tay nhỏ mềm nhũn, thuận lợi bọc lại, cuối cùng bọc xong chỉ lộ cái mặt tròn tròn nhìn qua, y như cái bánh ú ~ |||||| —
Nhớ lại một chút ~ ôm lấy hài tử vỗ nhẹ hai cái ~ Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường lại không nhịn được muốn cười ~ Bạch Ngọc Đường ngượng ngùng, vội vàng lại chỗ chậu nước rửa mặt mấy cái ~ trong lòng thầm mắng tiểu tử đáng chết mới nhỏ như thế đã học hư!
“Ngươi ném cái tã mới thay vào trong chậu đi, tiện thì giặt một cái ~~”
Triển Chiêu nhìn trong phòng loạn lạc ~ liền nhắc nhở hắn ~ Bạch Ngọc Đường hết cách, không thể làm gì hơn là nghe lời ~ trong lòng rên rỉ, trước giờ thích sạch sẽ, hôm nay xem chừng không sạch được đâu ~~
Ngồi trên ghế uống miếng nước thở hồng hộc ~ bên tai vẫn còn tiếng khóc như pháo nổ, oa oa oa ~~~
“Ai sao con cứ khóc mãi!” Bạch Ngọc Đường nhìn cái chăn nhỏ vừa được cuốn kỹ đã bị tháo ra, một cánh tay nhỏ đã chui ra ngoài ~ bắt đông bắt tây ~~
“Ta cũng không biết.” Triển Chiêu ôm hài tử lắc lư ~ tiếng khóc không ngừng làm y hoảng loạn ~ y đoán, “Có thể là đói không.”
Bạch Ngọc Đường nghiêng nghiêng đầu, quả nhiên thấy tiểu tử kia lại nhét nắm tay vào miệng ~ chỉ cân Triển Chiêu vừa kéo nó, cái đầu nhỏ kia cũng chui vào trong lòng Triển Chiêu, mặt dán a dán, miệng cũng chu ra chu vô làm thành cái ống nhỏ ~
Mặt Triển Chiêu có chút hồng ~ Bạch Ngọc Đường nhìn thấy hết, trong lòng như nghĩ tới cái gì, ánh mắt theo bản năng chăm chú nhìn ngực Triển Chiêu ~ Triển Chiêu cảm thấy ánh mắt thẳng tắp cảu hắn, mặt càng đỏ hơn, trong lòng lại vô cùng lúng túng ~ còn có chút giận ~ hung hăng trợn mắt nhìn, Bạch Ngọc Đường mới đột ngột tỉnh lại ~ khụ, mình đang nghĩ gì thế nhỉ!? Triển Chiêu y cũng không phải nữ nhân, sao có thể có thứ đó ~ nhưng vẫn không áp được suy nghĩ lung tung của mình ~ nói đi nói lại, hài tử còn sinh ra được, không biết chừng ~~~
Liếc trộm hai mắt Triển Chiêu ~~ câu “Thử chút xem có không” nhanh chóng chạy đến khóe miệng, lại bị hắn nuốt về ~~
Con vẫn còn khóc ~ Bạch Ngọc Đường đưa ngón tay ra thăm dò chạm lên môi đứa trẻ, cái đầu nhỏ lập tức lao tới vây quanh đầu ngón tay của hắn ~ Triển Chiêu thấy nóng lòng, lại không biết nên làm gì mới được ~ nhìn Bạch Ngọc Đường như muốn giúp đỡ ~~
Bạch Ngọc Đường cầm lấy chén nước trên bàn, dùng ngón tay chọt chọt, quả nhiên tiểu tử bú chụt chụt ~ hắn lại cầm lên muỗng nhỏ, múc một chút nước đút nó ~~
Triển Chiêu ôm hài tử cố gắng ngồi hướng về phía hắn ~ thấy y ngồi không được tự nhiên, Bạch Ngọc Đường dứt khoát leo lên giường ngồi sau mặt Triển Chiêu ~ vừa tiện đút hài tử ~~
Hai đại nam nhân ngồi chung một chỗ có chút lúng túng đút con ~ không có tiếng khóc vang dội, trong phòng vô cùng an tĩnh. Chỉ có tiếng vải vóc sột soạt cọ sát, còn có thanh âm bâm môi tức tức của hài tử ~
Mặt trời chiếu vào từ cửa số, chiếu vào cánh tay Bạch Ngọc Đường, hắn cảm thấy vô cùng ấm áp thoải mái ~ chóp mũi là mùi sửa dễ ngửi của con, cúi đầu một cái liền chạm lên tóc của Triển Chiêu ~ nhìn nửa đoạn gáy lộ ra khỏi cổ áo của Triển Chiêu, hắn hoảng hốt cảm thấy cảnh này như từng gặp ~ lúc nào vậy, không nhớ gì cả ~ không lẽ là kiếp trước rồi?
Chợt ngây dại ~ tay cũng không chịu nghe lời ~~
“Ngươi múc ít một chút ~ con nó sặc ~~” Giọng Triển Chiêu vang lên, bế con nghiêng qua, vỗ vỗ ~~
Bạch Ngọc Đường sửng sốt đi tới, vội vàng lấy khăn lông xoa xoa bên cạnh cái môi nhỏ ~
Một chén nước đã đút xong, hài tử không khóc nữa ~ hai người cuối cùng thở phải nhẹ nhõm ~~
Triển Chiêu lúc này mới cảm thấy thân thể đau nhức không thôi ~ đưa con cho Bạch Ngọc Đường, y hơi động ~ sắc mặt chợt tái nhợt ~~~