Hắc tuyến rơi lại rơi, Triển Chiêu nhìn Hương Hương vội vàng lấy ra kim chỉ, ở một bên tay Bạch Ngọc Đường se chỉ luồn kim, bận rộn một phen thật tội nghiệp, xem ra cô cũng không thường làm chuyện thế này, trán cũng đổ giọt giọt mồ hôi ~~
Lát sau, cuối cùng y phục của Bạch Ngọc Đường cũng hoàn chỉnh!
“Thủ nghệ thiếp đã kém nhiều, xin ngài đừng chê.”
Làm ơn đi ~~ chúng ta cũng không phải là tú hoa vá y phục đâu ~ lau mồ hôi ~ Hương Hương cười miễn cưỡng, quyến rũ nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường, mở miệng. “Ngài xem, chuyện này cũng có quan trọng đâu, đằng nào cũng phải cởi xuống ~~”
“Cô nương, ta thấy cô cũng mệt rồi, về trước nghỉ ngơi đi. Nếu có chuyện chúng ta lại kêu nữa!”
Mặt Hương Hương chuyển từ hồng sang trắng rồi xanh, cố gắng nặn ra nụ cười, “Bạch gia, ngài gọi thiếp tới, chẳng lẽ không phải…”
“Ta vốn định cho cô nương ở lại hầu hạ, nhưng Triển huynh không cho nha!” Bạch Ngọc Đường thản nhiên trả lời ~~ Cố ý làm lơ tia mắt sắc như dao ở bên ~~
“Thế này đi, cái này cho cô! Bảo đảm mẹ cô sẽ không trách cứ nữa ~~” Bạc là thứ tốt a ~~
“… Đa tạ Bạch gia ~~” Hương Hương nhận lấy, vừa đi vừa ngoái lại nhìn ~~ một đôi mắt hoa đào ngậm tình nhìn Triển Chiêu ~~ lại nhìn thêm chút ~~ thêm chút ~~
Ai…
Mình sớm đã đoán ra ~ hai vị này căn bản là ~~ ngươi xem cái tay dưới tay áo kìa, từ lúc mới vào tới giờ đều không buông ra, khuôn mặt vị gia lam y kia thật mất hứng ~~ không trách được.
Bỏ đi ~ Có bạc nộp là được các ngươi thì làm gì thì làm!
“Miêu đại nhân, ngươi có còn là nam nhân không vậy?”
Hương Hương chân trước vừa đi, Bạch Ngọc Đường đã cố ý liếc Triển Chiêu từ trên xuống dưới, cười gian.
Triển Chiêu giận, trừng một cái, không để ý đến hắn.
“Đổi một bộ y phục thôi, ngại ngùng gì chứ, người ta đã đi rồi!” Tiếp tục vuốt lông mèo ~~~
“…”
“Ài, không phải là ngại cả ta đó chứ? Yên tâm, Ngũ gia ta không có sở thích như ngươi đâu ~~” Không tin ngươi không thèm lên tiếng ~~
Triển Chiêu phắt một cái đứng dạy, lôi luôn Bạch Ngọc Đường đang không đề phòng xuống đất ~~
Đi mấy bước đến trước chậu rửa mặt, rửa mặt một cái, rửa tay một cái ~~ Không hề để ý Bạch Ngọc Đường đang đứng kế bên một chút nào!
Bạch Ngọc Đường ôm tay không nói đứng đàng kia, mắt không thành thật quét qua cơ thể y ~ Nhìn từ mặt bên, bụng có hơi nhô ~ thật là rõ ~~
Nhanh chóng thò tay, vỗ một cái lên chỗ hơi phình đó! ==_==
“Ngươi—“ Triển Chiêu còn chưa lau khô nước trên mặt, không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ làm như vậy ~~ nhất thời giận tới mức không nói được gì, “Ngươi đừng có hiếp người quá đáng!!” ||||
Vứt khăn đi, quay đầu lại hung hăng đánh một chưởng về phía Bạch Ngọc Đường!
“Oái ~ “Bạch Ngọc Đường đã sớm đề phòng ~~ nhưng vẫn sợ hết hồn ~~ ngoan nha ngoan nha, một quyền này mà đánh trúng, Bạch gia gia không chết cũng phải gãy mấy cái xương!
Hắn vội vàng né, Triển Chiêu bức từng bước, chiêu sau ngoan hơn chiêu trước ~~ Vì có sợi dây buộc, nên một bên đánh khó, một bên tránh cũng tiện!
Phòng vốn không phải đất rộng, đánh được hai ba chiêu hai người đã không còn chỗ né, Triển Chiêu đánh tới một quyền, Bạch Ngọc Đường lùi ra sau muốn tránh, vì vậy tay theo quán tính vươn ra sau để giữ thăng bằng, kết quả Triển Chiêu bị sợi dây kéo mạnh liền té lên người Bạch Ngọc Đường.
“Phịch—“
Bạch Ngọc Đường té nhào lên giường lớn phía sau, đau đến nhe răng ~~ may nhờ nệm đủ mềm đủ dày ~~
“!?” …
Trên người nặng nề, ai da, con mèo nặng thật ~~ Khoan đã, thứ tròn tròn mềm mềm đang đè lên người mình là gì đấy!?
Triển Chiêu tách khỏi người hắn, lăn đến bên kia giường ~~ lăn một cái đã thành ngửa mặt lên trên, đang cơn giận dữ chống hai tay nâng lên cơ thể, lại muốn đập con chuột trắng đáng chết một cú nữa!
Đột nhiên, động tác y ngưng lại ~~ bụng tự nhiên kéo tới một trận đau đớn, mặt cũng co giật ~~ nằm lỳ trên giường ~
Sao vậy ~~
Đầu đầy mồ hôi lạnh muốn bò dậy, làm cảm thấy giữa hai chân có cái gì kỳ quái ~~ y mơ hồ suy nghĩ, hôm nay không bị thương, lại chảy xuống thứ gì ~~
Sao không có động tĩnh gì vậy!? Bạch Ngọc Đường vừa quay lại, sợ hết hồn ~ Sao sắc mặt lại khó nhìn đến thế!?
“Nè, không phải không dùng được rồi chứ!?”
Trong lòng tuy căng thẳng, nhưng miệng vẫn thốt ra lời nói như vầy ~~ – –
“…” Triển Chiêu không động đậy, cũng không lên tiếng.
“Mèo con!?”
“Triển Chiêu!?”
Bạch Ngọc Đường vội thật đấy, con mèo này mấy ngày qua cũng hơi quái dị rồi, nhưng cũng đừng thật xảy ra chuyện mà! Tiến tới định đỡ y một chút, đầu mới thò qua, đã bị một chưởng nặng mạnh mẽ đập vào gáy ~~ trước mắt tối sầm, ngã phịch xuống giường, bất tỉnh nhân sự ~~ (Vô dụng vồn =)]]]]]]]])
Hô —
Triển Chiêu ngồi dậy, hít hơi lắc lắc cổ tay ~~
Kéo con chuột trắng kia qua một bên, giãn tay giãn chân ~~ cảm thấy ngồi có hơi mệt mỏi, liền dựa lên chăn dày ~~
Làm sao lại tệ hại như thế đây? Chỉ mới đánh mấy chiêu mà cả người vừa đau vừa mệt ~ Còn nữa, cái đau chớp nhoáng khi nãy ~~ cũng may là qua ngay, căn bản cũng không nhớ đau thế nào…
Nhưng… đây không phải ảo giác, giữa chân có hơi lành lạnh ~~ Đưa tay cầm lấy y phục mới Bạch Ngọc Đường đạt ở mép giường ~~ xoay lưng lại tháo đai lưng, từ từ cởi quần ra, vì là nửa ngồi nên phần nhô lên hiện lên rất rõ trước mắt ~~ động tác tay chợt dừng, trong lòng nảy sinh một trận uất ức ~~ Không cam lòng ~~ khẽ cắn răng ~~ tại sao chuyện thế này lại xảy ra với mình!? (xoa xoa đầu em, tội em quá, cơ mà tưởng tượng ra nhìn cũng cưng quá)
Ngón tay hơi run run, chột dạ liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang mê man ngủ một chút ~~ Bạch Ngọc Đường nằm ngang nơi đó, nhìn qua vai rộng eo thon, bụng bằng phẳng, vên dưới xiêm y làm từ vải mỏng không quá dày cũng nhìn ra chỗ lồi chỗ lõm ~~ Y dĩ nhiên biết đó là cơ bụng, lúc trước mình cũng giống vậy!
Mặt vì khó chịu mà chợt hồng ~ Bộ dáng này mà để hắn thấy … còn không bằng đụng đầu tự sát cho xong!
Tức giận nghĩ ngợi, di thần một hồi lại thấy tay mình đang xoa xoa trên bụng ~~ Ghét quá!! Sao hành động vô thức này mãi không dừng được ~~
Một quyền đập lên tường!
Ngây người một lúc, mới cởi quần xuống ~~ Đang định thay cái mới, lúc cong chân lên lại thấy sau đùi dính ướt một mảnh ~~ sờ sờ, nhìn tay, lại nhìn chân, ngẩn người —
Ở đâu ra!? Cũng không phải máu…
Y mơ hồ nghĩ ra cái gì đó, nhưng trên người mình cũng đâu có gì kỳ lạ ~~ Trong óc rối loạn nghĩ mãi không thông ~~
Chợt nắm lấy quần vừa cởi ra, hoảng hốt lau qua loa mấy cái, vội vã thay cái mới!! Ngã xuống giường, đầu trống rỗng!
Xoay đầu sang nhìn Bạch Ngọc Đường, mi mắt quen thuộc đang ở trước mặt, nhưng lúc gọi hắn lại có chút ngại ngùng ~ Hắn là Bạch Ngọc Đường, cũng là một nam nhân giống Triển Chiêu, mặc dù cãi nhau suốt mấy năm cũng có chút giao tình ~ nhưng mình với hắn từng là đối thủ a ~~
— Không được!
Loại chuyện hoang đường vô lý này sao có thể xảy ra được!
Chuyển mặt vào tường trong ~~ Triển Chiêu cuộn tròn thân thể, mắt chăm chăm thấy vách tường, mùi máu tanh nhàn nhạt lại làm y buồn nôn ~ Cầm kiếm, “Roẹt” một tiếng xé hơn nửa vạt áo dính máu ~~ tiện tay vứt bỏ, lúc này mới nằm xuống lại!
Mệt muốn chết, cũng buồn ngủ muốn chết ~~
Trước khi ngủ còn mơ màng suy nghĩ…
Cũng không thể trì hoãn tiếp được…
…
Lạnh quá ~~ Bạch Ngọc Đường xoa xoa trán, nâng thân dậy ~~
Mẹ nó! Cũng biết mèo kia lừa gạt ~ Bạch gia gia là sợ tức chết ngươi mới thả lỏng cảnh giác ~ Không ngờ lại hạ thủ ác như vậy ~ sớm biết đã…
Hê?
Ngươi ngủ ngon quá ha ~~ Còn kéo hết chăn cuộn lên người ~~
Nhìn Triển Chiêu đang ngủ say xoay lưng về phía hắn chỉ lộ đầu, Bạch Ngọc Đường lặng lẽ bò qua, kéo ra phần chăn bên kia tường ~
Quả nhiên, hắn vừa kéo chăn qua nằm xuống một lát, Triển Chiêu đã xoay mình nằm ngang qua bên này ~~ kéo kéo chăn ~
Phụt —
Bạch Ngọc Đường nhịn cười, xoa cằm trầm tư một lúc, cuối cùng quyết định ~~
Nín thở, lặng lẽ giơ cao phần chăn trên người Triển Chiêu —
Đưa tay qua ~~ lại vẹt ra nửa vạt áo trước bị cắt ~~
“…”
Bạch Ngọc Đường trợn tròn mắt, cuối cùng hắn cũng đã thấy được: thứ hình cầu ~~ là cái bụng trắng nõn ~
Chận lại cảm giác kinh ngạc, lén nhìn Triển Chiêu đang ngủ sau, nhanh chóng sờ phát ~ thịt mềm mềm, cũng không lớn quá ~ thủ cảm vừa mềm vừa nhẵn ~ Nhưng bên trong hình như có gì cứng ~~
Không nhịn được lại duỗi thân qua
Đột nhiên —
“Bộp”một cái!
Ai? Ai đá.. tay ta!?
Bạch Ngọc Đường giật mình, rút tay về ~
Hắn suy nghĩ một chút, nuốt nước miếng, trong đầu mơ mơ hồ hồ, chân như đang dẫm lên bông! Thân thể cũng bay bay ~~ ( chú giống thằng khùng quá chú =)] từ đầu truyện tới h =]]])
Rất nhanh sau đó, hắn đã trấn định trở lại ~~
Cho sờ cái nữa ~
Triển Chiêu trong giấc mộng chợt động, Bạch Ngọc Đường cũng tỉnh táo lại, thấy trên cái bụng trắng của Triển Chiêu cũng nổi da gà ~ vội kéo chăn qua che cho y!
“Phịch” ngã xuống giường, hai tay chống sau ót ~ thở phì phì ~ hai mắt nhìn thẳng lên nóc nhà!
Trời vừa tờ mờ sáng…
Triển Chiêu luôn ngủ trễ dậy sớm theo thói quen dậy thật sớm, duỗi người ~ nhấc chân xuống giường ~~
Ai da ~~ bị thứ mình bỏ quên kéo một cái về trước ~ chỉ thiếu chút đã té xuống đầu giường.
“Ta nói, Miêu đại nhân! Ngươi tỉnh thì mở mắt trước hãy đi đường được không!?”
Bạch Ngọc Đường hai mắt thâm quầng tức giận kháng nghĩ ~ dĩ nhiên nha, người ngủ không ngon tính khí sẽ vô cùng không tốt. Hơn nữa với loại người theo chủ nghĩa hưởng thụ bất kể lúc nào ở đâu như Bạch Ngũ gia mà nói ~~ đơn giản là khó chịu gấp ba lần a!
Tối qua nhìn tấm chăn đắp trên bụng con mèo kia cũng phải một đêm ~ sau khi chạm phải động tĩnh nơi nào đó, kinh dị một hồi, nghi ngờ một hồi, mừng rỡ một hồi, buồn bã một hồi ~~ tóm lại lúc con mèo đó ngủ được như heo, thì mình lại lăn lộn trên giường ~~ nóng nảy thế nào cũng không ngủ được ~~~~ – -||||||
Mới mơ mơ hồ hồ một chút đã mém chút nữa bị té đập mặt ~ ==
“Xin lỗi, Triển mỗ không có thói quen thu giây trước khi xuống giường.”
Triển Chiêu không đau không ngứa nói ~~ tiếp tục đi tới trước gương súc miệng rửa mặt ~ Buồn cười, người ta chút nữa bị té trặc chân đây này ~~
“Nè nè nè –“
Bạch Ngọc Đường ngái ngủ chưa tỉnh không đề phòng ~ bị một chuỗi động tác liên tiếp của y kéo theo xuống giường ~
Được a, ngươi cố ý hả? Hừ hừ ~
Bỏ đi, ngươi là người có thai, gia gia ta tạm thời không so đo với ngươi!
Vô cùng khó chịu ngáp một cái ~
Rầm rầm!
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Bạch Ngọc Đường nhíu mày ~~ Nơi này còn tự xưng có thể sánh ngang với “Danh Uyển” ở khu yên hoa chốn kinh sư đấy, kêu cửa gì mà như ăn cướp vậy ~ Có còn quy củ hay không!?
“Vào đi!”
Bạch Ngọc Đường đặt mông ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt không kiềm được lại bay về phía bụng của con mèo bên cạnh ~~ xoa cằm, nheo mắt ~
Cửa mở, một nam nhân cúi gập người đặt trà cụ lên bàn ~~ lại len lén liếc qua, thấy rõ ràng bên trong ~ Không khỏi ngẩn người!
Con ngươi chuyển vòng, xoay người đang tính lui ra, Bạch Ngọc Đường gọi hắn lại —
“Trà để một đêm cũng dám mang lên cho Ngũ gia? Uống vào đau bụng thì sao!?”
Triển Chiêu đang cầm khăn lông lau mặt nghe hăn làm khó dễ, cũng giả vờ như không nghe thấy.
“Ngài… ngài cứ đùa…” Nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, lại nhìn Triển Chiêu một chút, sau gáy nam nhân không khỏi toát mồ hôi lạnh ~~ miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhìn qua thật mất tự nhiên, khác gì cương thi ~
“Chà? Vậy sao… Nếu vậy ngươi cầm chén lên uống đi ~ nếu không sao Ngũ gia ta sẽ không so đo nữa.” Bạch Ngọc đường chỉ chỉ chén trà ~~ mi mắt cong cong ~~
“Được… được…”
Vừa đáp ứng, cánh tay đang cúi xuống lấy ly đột nhiên vươn ra, dưới tay áo liền xuất hiện con dao bóng loáng, đâm thẳng vào bụng Bạch Ngọc Đường ~~ Cùng lúc đó, khi hắn vừa cúi đầu, từ cổ của hắn bay ra ba cụ ám khí thật nhỏ xanh biếc ~
Vốn đã tính toán hết rồi, nhưng từ lúc bước vào cửa phòng lại giật cả mình ~~ Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu không phải tới đây tìm hoan sao!? Đáng lẽ phải ở chung với nữ nhân, còn chúng ta sẽ dễ dàng hạ thủ ~
Sao hai người họ lại ở cùng một gian phòng!? Một cẩm mao thử lại thêm một ngự miêu, không dễ đối phó ~~ Trong lòng vô cùng hoảng hốt ~
Bạch Ngọc Đường đáng chết, hôm nay bị ngươi đoán trúng không hạ độc được ~ cũng phải lấy mạng của ngươi!
Đáng tiếng người hắn đụng phải là Bạch Ngọc Đường, lại còn có Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường rùn người, tay hắn vừa ra không quá hai chiêu, đã nghe mấy tiếng xoẹt xoẹt ~~
A a a a a ~~
Ngay sau đó từ phòng của Hương Hương cô nương phát ra tiếng gào khóc khiến người ta rợn tóc gáy ^__^
“Bạch Ngọc Đường, ngươi… ngươi dám chặt đứt tay chân lão tử ~~ Hắc Phong trại sẽ không tha cho ngươi, ngươi cứ chờ nhặt xác toàn gia ngươi đi! ~~~” Giãy giụa cuối cùng bằng cách khàn giọng gào thét liên tục ~
“Gia gia ta ngay cả đầu Tam đương gia các ngươi cũng hái được, ngươi là cái gì!?” Dám đe dọa Bạch Ngọc Đường ta hả, sống con mẹ sao mà nhịn được ~ Hắc Phong trại chó má này cũng không ít chiêu hiểm độc, cũng may là vừa nãy thu cổ lại nhanh ~
Nhìn Triển Chiêu đang từ từ đi tới ~~ lại nhìn ba miếng Thấu Cốt Đinh sắp thẳng hàng trên cột ~~ mới nãy nhờ Triển Chiêu phất dây làm ám khí đổi hướng ~~ lòng lại bùng cháy ~ Quay đầu qua nhìn sát thủ cười híp mắt, bẻ ngón tay kêu răng rắc ~
Sát thủ hai hàm răng run lập cập, bắt đầu đếm ngược tính mạng – ing ~~~~
!?
“Triển Chiêu, ngươi tránh ra!” Bạch Ngọc Đường mặt âm trầm vẹt ra người đứng trước mắt ~
“Người này không thể giết!” Triển Chiêu một tay kéo hắn ra sau lưng ~
“Nực cười! Chỉ bằng suy nghĩ muốn làm Hãm Không Đảo của ta nổ thành đất bằng thôi Bạch gia gia ta đã có thể lột da rút xương hắn, khiến hắn chết không có chỗ chôn!”
“Không được!”
“Hừ ~~ Miêu đại nhân, ngươi tưởng ngươi là ai a? Ngươi nói không được là không được!?”
Hay cho con Triển tiểu miêu ngươi, không biết phân biệt trắng đen muốn so tài cùng Bạch gia gia, bây giờ lại muốn bảo hộ cho tên cặn bã này!?
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, xuất thủ bắt ~~ Triển Chiêu bất đắc dĩ, che chở cho người đàng sau lui lại ~~ trong lúc cấp bách huơ ra một chưởng, đánh trúng bả vai Bạch Ngọc Đường!
“Ngươi! Ngươi lại dám đánh ta!?”
“Ta…”
Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường lại bị đánh trúng, trong lòng hối hận ~ Bạch Ngọc Đường giận dữ, một chưởng lại một chưởng nhanh chóng tiến công ~
Triển Chiêu nhất thời đau lòng, không cố ngăn cản, chỉ lùi ra sau không ngờ bị tên gia hỏa sau lưng cản trở, cả người không thể thu lại ngay ~ liền té ngược ra sau!
Đang lúc hoảng hốt lại thấy tay Bạch Ngọc Đường đưa qua, cảm thấy mình bị hắn ép khổ sở đến vậy, hắn còn không chịu thu tay, thực là hiếp người quá đáng mà! Vừa gấp vừa giận người tuy té ra sau nhưng vẫn ra sức đá một cước ~~
Vù!
Eo Triển Chiêu bị một cánh tay nắm lấy, còn người đang ôm lấy hắn bị đá một cú thật mạnh ~~ chỉ thấy xiêm y mới tinh dính một dấu chân đen thùi.
Hắn… hắn là tới đỡ mình!? |||||||||||| = =||||||||||||||||
Bạch Ngọc Đường nhất thời tối sầm mặt, duy trì tư thế Anh hùng cứu “miêu” tuyệt vời hết một lúc sau ~ trên trán một đống gân xanh nối thành tuyến!(!()@!(&@
=_=
Triển Chiêu nhanh chóng tự cứu, đứng vững thân thể, thoát khỏi tay Bạch Ngọc Đường, ngượng ngùng mở miệng, “Bạch huynh — Ư…”
Bụng bị đá một cái khiến sắc mặt y trắng nhợt, thoại liền bị đẩy vào cổ họng ~~
“Miêu đại nhân, không có bản lãnh thì đừng cố chống đỡ được không!?”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt, không vui nói.
Rõ ràng trong lòng cũng vội, nhưng mỗi lần đến miệng lại nói ra lời như thế ~~ Triển Chiêu cũng hiểu ý hắn, bất quá dáng vẻ nói chuyện của tên này làm người ta không chịu nổi ~~ cũng không thể phách lối cả đời đi ~ làm như kêu chó gọi mèo ấy ~
Thôi dẹp, bụng bị quậy có chút khó chịu, còn buồn nôn, trước vận khí nghỉ ngơi một chút, cứ theo hắn vậy.
Cho nên y không phản bác ~~ ngồi lên ghế ~
“Ngươi tới đây cho ta!”
Sát thủ thấy chuyện không ổn, lén lút định tìm cơ hội chuồn, bị Bạch Ngọc Đường lôi một phát trở về ~~
“Bạch Ngọc Đường, hôm nay ngươi dám động đại gia ta — a a a”
Lời chưa nói xong đã bị đạp té xuống đất, cả một băng ghế bay trúng người hắn, vừa đúng lộ ra một cái đầu dưới chân ghế ~~
Triển Chiêu trong tối lắc đầu, sao lại không biết sống chết thế này ~ ngay lúc kiêng kỵ nhất nói lời kiêng kỵ nhất của con chuột trắng ~ ngươi chịu tội Triển mỗ cũng không cứu được ngươi ~
“Tự nộp mình!? Đỡ mất cống Ngũ gia phí sức chạy khắp nơi! Muốn nói gì!? Nói a!” Bạch Ngọc Đường đạp một cú lên băng ghế, cúi đầu cười hì hì ~~
“Mẹ nó cái tên tiểu tử ngươi dám—“
Bạch Ngọc Đường cười lạnh ~~ vén tay áo lên trái phải trên dưới tát chừng mười mấy cú bạt tai, người nọ miệng mồm đầy máu la hét một hồi ~~ cuối cùng trở thành tiếng muỗi rên hừ hừ ~
“…”
“Còn muốn nói?”
“Ôn.. dán..” (không dám)
Triển Chiêu cố gắng nghe rõ tên sát thủ, thấy hắn mặt mũi bẩn thỉu lẫn máu lẫn nước mắt ~ quay đầu lại nôn khan ~
“Không phản đối? Vậy Ngũ gia ta nói”
Gật đầu – ing
“Nhớ rõ, ta hỏi ngươi cái gì trả lời cái nấy. Nói thêm một chữ thì ta lấy mạng ngươi.”
Gật đầu như đảo tỏi – ing
Nói thật Triển Chiêu rất bội phục Bạch Ngọc Đường ~ theo bộ ban trong nha môn phải tốn – canh giờ thẩm vấn mới có thể thẩm vấn được, còn theo hàng loạt động tác lại thêm khí thế phồng mang trợn mắt của Bạch Ngọc Đường chớp mắt đã moi được tin ~~
Chỉ tiếc, tên sát thủ này cũng không phải nhân vật hung ác gì trong sơn trại
~ Nội dung cung khai cũng không có mấy giá trị ~~
“Tốt lắm…”
Bạch Ngọc Đường đoán hắn đã nói hết rồi ~ nâng cằm trầm tư một chút, mới giơ cao chân để người đang mắt mũi tèm nhem kia thở được một chút ~~