Nhìn lén là một loại thói quen vô cùng tồi tệ.
Lê Thượng Thần rất rõ ràng, nhưng anh phòng bị không hết.
Thật ra anh biết mình không cần thiết phải nhìn lén, tình cảm của anh và vợ càng ngày càng tốt, cô cũng càng ngày càng tin tưởng anh, thỉnh thoảng có vài tin tức nhàm chán ám chỉ anh vụng trộm với nữ minh tinh, anh ngăn không kịp, bị cô nhìn thấy, cô cũng không hoài nghi anh, điều này bày tỏ hành vi của anh minh bạch rõ ràng, đáng giá để cô tin tưởng, vì thế anh rất tự hào.
Đương nhiên anh cũng tin tưởng cô, chỉ là thỉnh thoảng bệnh cũ không có càm giác an toàn tái phát, không nhịn được xem trộm giấy ghi nhớ của cô, hoặc kiểm tra điện thoại di động của cô có tin nhắn gì mới. Xem một chút mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục đâu! Chính cô cũng nói, không có tình cảm sẽ không ghen, cho nên anh muốn tự kiểm nghiệm, xem hết tất cả thư của cô... mặc dù anh làm lén lút.
Anh vốn tự an ủi chính mình như vậy, cũng chưa từng phát hiện ra chỗ khả nghi nào, mỗi lần nhìn lén xong, anh lại có chút xấu hổ, nhưng tâm tình vui vẻ, lại yêu cô hơn một chút.
Cho nên giờ phút này ngồi trong phòng cà phê uống trà, khi anh ngồi đối diện vợ mình, điện thoại trên mặt bàn vang lên, trên điện thoại hiên hai chứ ‘bảo bối’, nội tâm anh rung mạnh như động đất cấp mười.
Anh nhìn vợ yêu thấy tên người gọi tới, mắt đẹp tỏa sáng, cầm điện thoại di động lên nghe. “A lô? Mình đang đi dạo phố...” Giọng nói ngọt như thấm mật, ngọt khiến biển dấm trong nội tâm anh cuồn cuộn.
Chậm đã, trước khoan ăn dấm, nói không chừng người bạn đó là phụ nữ. Anh cầm đồ uống trên tay có chút không yên, kéo lỗ tai dài ra muốn nghe lén.
“Áo lót gì? Ai nói lung tung như vậy? Mặc kệ hắn ta, cậu cũng không phải phụ nữ, không cần áo lót...”
Đúng, con trai, là đàn ông! Thoáng chốc sấm sét giữa trời quang, ngũ lôi đánh xuống, sắc mặt anh xanh mét, vậy là ai? Là ai? Là ai mà vợ anh lại ghi tên trong danh bạ là ‘bảo bối’?
Anh quan sát vợ yêu mấy ngày, hành động của cô không khác với ngày thường, đêm này, anh đưa con trai đi học thì lên lén hỏi cậu.
“Tiểu Mị, gần đây mẹ có dẫn con đi gặp chú nào không...?”
“Không có.” Con trai lắc đầu.
“Không có sao? Con phải suy nghĩ cẩn thận, có chuyện tình gì không, mẹ muốn con giữ bí mật, không thể nói cho ba biết?”
“Không có!”
“Con căn bản không có nghĩ! Nhanh lên một chút, suy nghĩ nghiêm túc, điều này rất quan trọng!”
Con trai chu mỏ. “Papa thật ồn ào, con muốn làm bài tập!”
Không thể hỏi thêm thông tin từ con trai, nhưng hai chữ ‘bảo bối’ đó giống như cố tình thị uy, luôn gọi vào thời điểm anh ở cùng vợ, anh thật muốn nhín lén điện thoại của vợ, lại không có cơ hội, chỉ có thể giương mắt nhìn, cảm thấy lo lắng, nhưng lại không thể mở miệng hỏi cô, vừa hỏi sẽ bứt dây động rừng, khong bắt được người đàn ông đó rồi.
Anh vẫn tin tưởng cô, cô sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, có lẽ đó là một người bạn mới của cô, nhân duyên của cô rất tốt, bất kế nam hay nữ đều muốn thân thiết với cô, anh tin tưởng cô, anh chỉ... muốn biết người đàn ông đó là ai, anh muốn tìm tên bạn tốt của cha Tịch này rồi đá hắn bay đa xa!
Hôm nay, anh và vợ yêu đi dạo Cửa hàng bách hóa, đi cùng còn có em họ Tiểu Tưởng và mấy nhân viên trong tổ kịch bản. Cô đi phòng rửa tay trang điểm thì giao ví da lại cho anh.
Cơ hội tới! Anh lập tức mở ví da ra, lấy điện thoại di động, tìm trong danh bạ, số liên lạc với hai chữ ‘bảo bối’ rọi vào đáy mắt anh khiến hô hấp của anh thoáng chốc rối loạn, ngực đau nhói. Ngón tay anh khẽ run, cố tự trấn định.
Anh nhấn xuống phím goi, đối phương rất nhanh nghe máy, anh hỏi: “Alo? Anh là ai?’
“Hả?” Giọng nói đối phương trẻ tuổi, nghe rất mê hoặc.
Lòng anh như dao cắt, đây chính là đối tượng của cô? Một cây cỏ non nghe còn chưa trưởng thành? Cô thích kiểu này? Cô chê anh già rồi sao? “Xin hỏi cậu là người đó? Tại sao số điện thoại của cậu lại ở trong máy vợ tôi?”
“Hả? Anh nói cái gì?”
“Cậu là ai? Sao cậu lại có số điện thoại này?”
“Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”
“Tôi muốn hỏi cậu, quan hệ của cậu và vợ tôi là thế nào!” Anh trần ngập lửa giận và phẫn nộ, không để ý mọi người xung quanh nhìn lại, sắp mất khống chế.
“Papa? Là ba sao?”
Anh sửng sốt, giọng nói này nghe rất quen. “...Tiểu Mị?”
“Papa? Ba tìm con sao?”
Anh kinh ngạc, cầm điện thoại của Từ Lỵ Hoan nhìn số liên lạc. Số điện thoại này anh hoàn toàn không biết, anh lập tức lấy điện thoại của mình ra đối chiếu, số điện thoại của vị ‘bảo bối’ này, không khác số điện thoại của con trai anh!
Tháng trước, vợ anh mua điện thoại di động cho con trai, anh không nhớ số liên lạc, sau khi nhập số điện thoại của con trai vào máy mình, liền quên mất không còn một mống. Thường ngày muốn gọi điện cho con trai, trong danh bạ liền tìm được tên ‘Từ Tiểu Mị’, làm sao nhớ được?
Vào thời khắc này, anh mất hồn, cũng yên tâm, nhưng anh bây giờ vui buồn lẫn lộn, vui vì vợ mình không phản bội mình, buồn vì chính anh mấy ngày nay lo lắng, mất ngủ, rốt cuộc là vì cái gì?
“Papa, sao ba lại dữ vậy?” Con trai vẫn còn nghi ngờ.
“Không có việc gì, không có việc, anh nhầm lẫn một chút.” Chuyện này nếu truyền đi, mặt mũi anh lập tức bị ném xuống vực sâu, anh thượng lượng con trai giữ bí mật. “Ngoan, đừng nói với mẹ con chuyện này, ba mua bánh rán con thích nhất về cho con ăn...”
Kết thúc nói chuyện, anh thở nhẹ một hơi, tâm tình thật tốt. Thật may anh trực tiếp đi xác nhận, nếu không anh tiếp tục suy nghĩ lung tung, chịu đủ đau khổ, đau lòng nhiều ngày, thật không đáng!
Anh đang muốn trả điện thoại lại trong ví da của vợ, lại nghĩ, tên của anh trong điện thoại của cô là gì vậy?
Anh lấy điện thoại của mình quay số điện thoại, điện thoại của vợ vang lên, người gọi tới chính là... ‘đại bảo bối’.
Ừ, gống như anh nghĩ, không phải tên anh mà là biệt danh, nhưng bình thường cô thường gọi anh là ‘ông xã’ hay ‘thân ái’, chưa từng gọi anh là ‘đại bảo bối’, nếu cô gọi anh như vậy, anh đúng là không quen, chỉ là ‘đại bảo bối’, giống như có chút bí ẩn, bảo bối... bảo bối lớn...
Tiểu Tưởng đang ăn khoai tây chiên vừa mua, vừa nói chuyện phiếm với Tịch Na, vừa rồi anh họ mới gầm thét với điện thoại, anh có chút lo lắng, âm thầm chú ý, chỉ thấy anh họ cầm điện thoại di động ngẩn ngơ nhìn chốc lát, đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười này không sao chứ? Nhưng nụ cười này, giống như chiến thắng lại giống như một kẻ thần kinh, là thế nào?
Từ Lỵ Hoan cảm thấy hôm nay là một ngày kì lạ.
Hôm này, chồng cô cùng cô đi dạo Công ty bách hóa, mặc dù anh vốn cưng chiều cô, luôn để cô thoải mái quẹt thẻ của anh, nhưng hôm nay anh phóng khoáng hơn, mặc kệ cô muốn mua gì, anh đều tính bằng tiền mặt, còn khuyến khích cô mua nhiều hơn, thật sự có điểm kì lạ.
Đến đêm khuya thì càng không tốt, khẩu vị của anh ở phương diện đó vốn không nhỏ, tối nay lại càng lớn hơn, người Pháp nói làm như vậy thì ‘chết một lần’, vậy không biết đêm nay cô ‘chết’ bao nhiêu lần, anh còn không tha cho cô, cô giống như đối phó với hai người, mệt chết đi được, hu hu...
Cô nghĩ mãi không ra, rốt cuộc cái gì khiến anh nhiệt tình như vậy? Là vì cô gần đây nghiêm túc chăm sóc bản thân, tương đối xinh đẹp mê người sao? Hay là bởi vì cô khó có được mấy ngày nghỉ ngơi, anh muốn dành thời gian gần gũi? Hay là anh muốn có thêm một đứa nữa?
Hôm sau cô hỏi ông xã, tối hôm qua yêu cầu vô độ là vì cái gì, anh không đứng đắn nhìn cô cười một cái. “Anh muốn biểu hiện tốt một chút, mới không thẹn với biệt danh em đặt cho!”
Cái gì? Cô nghe không hiểu, hỏi anh lại không chịu nói, đến buổi tối anh lại... thậm chí buổi tối hôm sau lại... Mỗi ngày cô đều mệt muốn chết, thậm chí không có phòng ngừa!
Sau đó cô cảm thấy đáp án có khả năng nhất là ba, bởi vì hơn một tháng sau, cô phát hiện mình mang thai đứa thứ hai.
Mấy ngày nay chồng cô rất quái lạ, luôn là một cái mê cung không có lời giải của đời cô.
---Hết trọn bộ---