Thứ Nữ Hữu Độc

chương 91-2: mệnh táng hoàng tuyền (bị mất mạng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn thị lẳng lặng đứng bên cạnh, dùng đôi mắt phượng nhìn Lí Vị Ương, xuyên qua ánh mặt trời vàng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, trên mặt Lí Vị Ương có ý cười nhẹ nhàng, dịu dàng dễ thân cận, bên dưới lại ẩn giấu sự lạnh nhạt hờ hững làm người khác kinh hãi, nàng ta như đang nghiêm cẩn nghe đối thoại bên kia, lại phảng phất đã sớm thả hồn bay lượn bên ngoài.

Hàn thị không vui phát hiện, mình không thể nhìn thấu một tiểu cô nương mười mấy tuổi. Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra!

Đúng lúc này, Lâm thị nhìn xung quanh một vòng, như vừa mới phát hiện ra, nói: “Sao không thấy Nhu nhi?” Bà gọi Đại phu nhân là Nhu nhi rất thân thiết, Lí Vị Ương cười nhẹ, rõ ràng đã sớm nhận ra Đại phu nhân không tới nghênh đón, hiện giờ mới nhắc tới, đúng là một lão hồ ly gian xảo.

“Phu nhân thông gia, con dâu thân thể không khoẻ, vài ngày trước Nguỵ Quốc phu nhân gặp chuyện bất hạnh, con dâu cố gắng đứng lên đến viếng, đáng tiếc còn chưa lên xe ngựa đã ngã xuống, đành phải sai người truyền tin đến phủ Quốc công… Nếu ngài muốn đến thăm, ta sẽ phân phó để ngài qua đó – ” Trong lòng lão phu nhân thật sự không muốn để cho hai mẹ con này gặp mặt, nhưng nghĩ đến phu nhân Tưởng Quốc công đã bỏ qua thể diện đến đây, không cho bọn họ gặp mặt, có vẻ không dễ nói chuyện.

“Không cần!” Lâm thị thản nhiên nói, ngăn cản nha đầu đi mời Đại phu nhân, “Chờ ta uống trà xong, sẽ tự mình đến thăm con bé!” Nói xong, bà cầm ly trà sứ trắng hoa lài đưa lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm không nhanh không chậm. Nắp sứ chạm vào ly trà, phát ra tiếng nặng nề, mọi người phía sau lặng ngắt như tờ.

Nhị phu nhân nãy giờ ngồi bên cạnh, bà ta vốn đang tự đắc vênh váo, tiếp quản gia vụ, lại được nhìn Đại phu nhân xui xẻo, chỉ có điều – lúc nhìn thấy phu nhân Tưởng Quốc công, không biết vì sao, trong lòng Nhị phu nhân gióng lên hồi trống báo hiệu không ổn, có cảm giác khẩn trương nói không nên lời.

Phu nhân Quốc công này, có vẻ khó đối phó hơn cả Đại phu nhân!

Phu nhân Quốc công uống ly trà này thật lâu, tất cả mọi người đứng ngồi không yên nhìn bà. Nhất là Tứ di nương, gần như sợ hãi vò nát khăn tay, như thể sắp té xỉu, ai cũng có thể nhìn ra sự sợ hãi trong lòng bà, bởi vì gần đây bà đối xử với Đại phu nhân vô cùng bất kính, hiện giờ nhìn thấy phu nhân Quốc công mới ý thức được hành vi của mình có khả năng sẽ mang đến hậu quả đáng sợ, bất giác lui về phía sau một bước, Lí Thường Tiếu chạy nhanh tới đỡ bà, sau đó lẳng lặng lùi xuống.

Lão phu nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Tứ di nương, trên mặt có một tia không vui.

Trong sự yên tĩnh, chỉ có Lí Vị Ương bình thản, phảng phất như không nhìn thấy phu nhân Quốc công, tiếp tục đứng tại chỗ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, căn bản không bị ảnh hưởng gì hết.

Cuối cùng, vẫn là Lâm thị phá vỡ sự trầm mặc: “Được rồi, đến Phúc Thuỵ viện.”

Vì thế, đoàn người chậm rãi đi đến Phúc Thuỵ viện.

Đại phu nhân đã được Thôi ma ma giúp rửa mặt chải đầu, nhưng tinh thần có vẻ rất không tốt, bà ăn mặc chỉnh tề đứng trong sân chờ phu nhân Quốc công, trên mặt lộ ra sự mừng rỡ, mở miệng chào đón: “Mẫu thân, sao mẫu thân lại tới đây!”

Phu nhân Quốc công nhìn thấy ánh mắt mờ mịt, dung nhan tiều tuỵ của nữ nhi, cùng thân hình mảnh dẻ gầy đi, vô cùng chấn động. So với nữ nhi thứ hai kiêu căng, thì bà coi trọng trưởng nữ có tính khí tướng mạo rất giống mình này hơn nhiều, Nguỵ Quốc phu nhân chết đã là đả kích rất lớn với bà, hiện giờ thấy trưởng nữ tiều tuỵ thành dạng này, Lâm thị gần như không khống chế được sự tức giận. Hàn thị vội vàng kéo cánh tay của bà, Lâm thị nghĩ bây giờ chưa thể trở mặt với Lí gia, kiềm chế lại nói: “Rốt cuộc con bị bệnh gì, vì sao muội muội con gặp chuyện không may cũng không chịu đến viếng!”

Đại phu nhân nghe xong mờ mịt nhìn Lâm thị.

Lâm thị càng tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm lão phu nhân: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Ánh mắt bà, phảng phất như đao kiếm dừng ở chỗ lão phu nhân, làm da của lão phu nhân mờ mờ thấy đau.

Lão phu nhân nhất thời không biết nói gì.

Bà không thể nói… con dâu bị bà nhốt quá lâu, nên suy nghĩ không rõ ràng.

Lí Vị Ương bước lên một bước, nói: “Hồi bẩm ngoại tổ mẫu, mẫu thân có tâm bệnh.” Một câu của nàng có hai ý nghĩa, sau đó nhìn thoáng qua xung quanh.

Lâm thị rất ghét nha đầu thứ xuất này, nghe xong cũng nhìn một vòng khắp bốn phía, giật mình mở to hai mắt. Hoá ra, mỗi bông hoa ngọn cỏ, mỗi cửa lớn cửa sổ, mỗi bàn ghế, thậm chí trên núi giả, phòng ăn, tất cả đều dán đầy phú chú màu vàng.

Cảnh tượng kỳ lạ này làm Lâm thị ngây người.

Hàn thị giật mình nói: “Đây là —— “

Nàng quay lại nhìn Đại phu nhân, trong mắt có ý hỏi, nhưng Đại phu nhân như rối gỗ, không nói gì cả. Thôi ma ma thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện giờ Đại phu nhân bị nhốt trong phòng, tuy rằng một ngày ba bữa vẫn ăn cơm uống thuốc như bình thường nhưng Tam tiểu thư lại âm thầm phân phó, không cho phép người nào nói chuyện với bà, lâu ngày, Đại phu nhân như quên mất cách nói chuyện, cả ngày ngơ ngác ngây ngốc, thần kinh dần mất đi sự bình thường, hiện giờ ngay cả thuốc trị tâm bệnh cũng không chịu uống, lúc nào cũng kêu bắt quỷ, đôi khi còn lăn từ trên giường xuống, hiện tại hơi thở mong manh, thành người đần độn rồi.

Sắc mặt Lâm thị âm u, bà kìm nén sự kinh ngạc, “Rốt cuộc sao lại thế này? Đã phát sinh chuyện gì? Làm con biến thành cái dạng này?!”

Cánh tay Đại phu nhân bị bà nắm chặt phát đau, co rúm người liếc mắt nhìn xung quanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio