“Công Đạt huynh tay có thể chữa lành thật quá tốt..”. Triệu Lam Ngân sau khi nghe xong Mộng Nguyệt kể xong vui vẻ cười nói, nàng mặc một bộ lam y thêu Lam Hồ Điệp, khuôn mặt trang điểm không đậm lắm, nhưng nước da trắng như bạch ngọc cùng đôi môi hồng nhạt của nàng quả thật là tuyệt đẹp, đôi mi cong vút, đôi mắt tròn khẽ linh động như tiểu miêu miêu, tuy nàng không làm lòng người dao động như Mộng Nguyệt nhưng quả thật cũng khó mà quên nổi tiểu thiên thần.
“Ngân muội, Băng Gia Gia nói ba ngày nữa mới bắt đầu trị thương cho ta, Ngân muội ta tin muội không phải hung thủ..”. Bùi Công Đạt gượng khẽ nụ cười, trầm ngâm chậm rãi nói ra.
“cảm ơn huynh vẫn tin tưởng muội…”. Triệu Lam Ngân bất chợt nhớ lại, lòng lại đau đớn hai mắt đỏ hoe, đối với tâm lý thiếu nữ vốn là vậy, nàng cảm giác như mình rất yếu đuối.
“Ngân muội, ngươi đem toàn bộ sự việc kể lại một lần được không?.”. Tuy Lôi Cung Học Viện dùng vũ lực ép Nguyễn Bá Nham một đầu, sự việc cũng dần lắng lại, Tôn Gia cũng nên trách mình không có như Triệu Gia mạnh mẽ chỉ đành ngậm ngùi nuốt hận lần này, lần này Lôi Cung Học Viện cũng đem kế hoạch của Hàn Đức nhiễu một hồi,nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm mục tiêu chân chính của hắn là Hàn Gia, Bùi Công Đạt nhìn Triệu Lam Ngân bình tĩnh hỏi.
“lúc đó muội cùng nhị gia gia đang đuổi theo một đầu xà….”. Triệu Lam Ngân nghe vậy hai tay không khỏi bấu chặt, nàng lặng im một hồi rồi cuối cùng cũng quyết định kể lại toàn bộ.
“hoàn toàn không manh mối và dấu vết gì, quá mơ hồ..”. Bùi Công Đạt sau khi nghe xong lặng người đi thở dài nói, mọi thứ quá mức mơ hồ, từ lúc đoàn người Triệu Gia đang đuổi theo tiểu xà chạm mặt Tôn Gia người bên hồ nước rồi bị truy sát nhị gia Triệu Phủ chết, Triệu Lam Ngân bị đánh ngất và Tôn Gia người quỷ thần không biết bị giết đến không sót một ai, thủ pháp phi thường tàn độc.
Mọi người cũng chỉ đành lặng im, trên lý thuyết quá sức mơ hồ hầu như đều đoán được hắc thủ lần này phi thường tính toán kỹ càng, Hàn Đức không khỏi nhếch mép cười nhẹ, hắn nhìn Triệu Lam Ngân tình huống tuy rằng lúc trước hắn từng thích qua nàng, nhưng đều bị lão già Triệu Vô Trọng thẳng thừng từ chối qua, có lẽ là do số phận an bài nhưng Hàn Đức lúc này đâu phải dĩ vãng Hàn Đức, hắn an bài từng vị trí một để một hồi sóng gió ập đến Uông Ninh Thành thật đặc sắc tuyệt không thể để phá hỏng, Hàn Đức làm vẻ cao thâm mạt trắc nói.
“lần này hắc thủ, bảy tám thành là nhằm vào Tôn Gia người động thủ, thứ nhất thủ pháp như thế tàn độc khẳng định từng có thâm đại cừu hận, nhưng theo ta thấy cho dù các ngươi Triệu Gia có Triệu Dũng như thế Lôi Cung Học Viện Ngoại Môn Trưởng Lão đồ đệ nhưng cũng là nước xa không cứu được lửa gần, ngũ đại gia tộc trong Uông Ninh Thành đã bắt đầu hành động, Tôn Gia cùng Hàn Gia, Lý Gia ba nhà đã bắt đầu rục rịch liên kết, còn Vũ Gia thì làm chó săn cho Thành Chủ, các ngươi cơ hội thắng đã giảm phân nửa,..”.
“chắc chắn có kẻ muốn giá họa cho Triệu tiểu thư, giam giữ nàng tiện đà khống chế lấy Triệu Gia, các ngươi Bùi Gia lấy gì mà chống lại..”.
Triệu Vô Trọng cùng Bùi Công Sĩ trầm mặc nếu quả thật như Hàn Đức nói, vậy bọn hắn đang rơi vào một cái bẫy, nếu không cẩn thận vạn kiếp bất phục, Triệu Vô Trọng cúi đầu suy nghĩ giây lát lại hỏi Hàn Đức vẻ mặt rất cung kính.
“xin Băng huynh chỉ ra chỗ sáng..”.
“ta nào dám nói càn, chắc hai vị Gia Chủ đều hiểu..”. Hàn Đức như có như không lời nói như cố ý nói.
“ Băng Huynh ngươi,cho chúng ta thời gian, lại để Băng huynh một câu trả lời hợp lý nhất..”. Bùi Công Sĩ gật đầu nói, hắn đang đứng trước sự an nguy của cả gia tộc, cần một thời gian để suy nghĩ.
“thôi được, vậy hai vị Gia Chủ hãy suy nghĩ thật kỹ, Triệu tiểu thư lần đầu gặp mặt, Băng mỗ cũng không có gì trân quý để làm quà gặp mặt, ở đây lão phu có một bộ Ất Lôi THảo Kỳ tặng cho tiểu thư vậy,..”.. Hàn Đức cười gật đầu, tay phải điểm nhẹ quang mang, bay thẳng vào não hải Triệu Lam Ngân,..
“đa tạ Băng gia gia, Ngân nhi tuyệt đối không quên đại ân này..”. Triệu Lam Ngân mừng rỡ lập tức trả lời, nàng cảm thấy công pháp này rất không tầm thường, liền nhanh chóng đổi cách xưng hô, xung quanh mọi người đều nóng bỏng ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Đức như tuyệt thế mỹ nữ đồng dạng.
“Băng mỗ cùng Mộng Nguyệt còn có chút việc, nên cáo từ trước.” Hàn Đức cùng Mộng Nguyệt nhanh chóng cáo từ rời khỏi,dù sao tai mắt cũng rất nhiều nhất thời không thể lại ở lâu được, nhìn theo bóng lưng Hàn Đức rời đi Triệu Lam Ngân bất chợt dõi theo nàng cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ khi ở bên người đàn ông này, Bùi Gia Gia Chủ cùng Bùi Công Đạt cũng theo nhau cáo từ trong phủ không khí cũng trở nên như thế bình thản.
“Ngân nhi con đi tu luyện đi, ta còn cần suy nghĩ một lúc..”. Triệu Vô Trọng phất tay rồi đứng dậy tiến vào mật thất, thấy Triệu Lam Ngân rời khỏi, Triệu Vô Trọng không khỏi lẩm bẩm.
“các ngươi nghĩ lão phu là cọp giấy sao..?”.
“mạng nhị đệ ta cho dù cả các ngươi Tôn Gia gộp lại cũng không bằng…”.
Hàn Đức cùng Mộng Nguyệt tiến vào một con hẻm hắn tay phải nhẹ nhấc lên liền đặt kết giới không sợ xung quanh nghe trộm, rồi quay lại nhìn Mộng Nguyệt cười hỏi hỏi.
“đại tiểu thư của ta còn cần gì không..?”.
“Băng tiên sinh ngươi cũng đừng như thế hẹp hòi, lần trước ta vốn muốn bái ngươi làm sư phụ, nhưng ngươi lại không đồng ý, nói đi có phải Lam Ngân xinh đẹp hơn ta đúng không?..”. Mộng Nguyệt bộ dáng buồn rầu Hàn Đức, nàng cả ngày lẽo đẽo theo sau đòi bái Hàn Đức làm sư phụ, dĩ nhiên là hắn không nguyện ý nhỡ đâu bị phát hiện thì lại hỏng chuyện, lần này thấy Hàn Đức hào phóng tặng Triệu Lam Ngân Lôi Kỹ không khỏi tức giận hờn dỗi nói, Hàn Đức nhìn bộ dáng bướng bỉnh đáng yêu của Mộng Nguyệt không khỏi cười, dù sao nhân gia vẫn là tiểu cô nương, hắn lắc đầu cười rồi nói.
“dĩ nhiên là đại tiểu thư ngươi đẹp nhất rồi, ngươi là một đóa hoa Phù Dung mà..”.
“chỉ giỏi nói miệng, có câu Phù Dung tiên nữ sớm nở tối tàn, ngươi cũng muốn ta như nàng sao..?”. Mộng Nguyệt cười che miệng nhỏ nhắn cười tươi nói, nói rồi nàng tiến sát lại người Hàn Đức, Hàn Đức cũng hơi bất ngờ Mộng Nguyệt lại to gan như vậy, lần đầu tiên ngửi hương thơm từ nữ nhân không khỏi khiến Hàn Đức nóng ran khuôn mặt máu mũi đều nhanh không cầm cự được khi nhìn từ góc độ,mặt của hai ngươi chỉ cách nửa tấc đôi mắt không khỏi bắt lại với nhau, Mộng Nguyệt nhìn thấy dưới ánh mặt nạ Hàn Đức đỏ bừng khuôn mặt không khỏi nhe răng nanh tiểu yêu cười, đột nhiên nàng lao tới ôm lấy Hàn Đức cười hì hì nói.
“Băng tiên sinh để ta tháo mặt nạ giúp ngươi một hồi vậy..”.
“…”. Hàn Đức không còn gì để nói, hắn bị Mộng Nguyệt như thế ôm chúng, thân thể Phàm Thai sao thoát được Huyền Lôi Cảnh, hơn nữa trước ngực hắn còn bự như thế bánh bao đung đưa đung lại quả thật muốn mạng già này của hắn rồi.
“bụp..”. Đột nhiên tiếng kêu nổ ra, Hàn Đức từ người phát ra yên vụ, Mộng Nguyệt liếc mắt liền nhận ra giật mình nói.
“ảo ảnh từ lúc nào.?”.
“là từ lúc chúng ta mới vào đây..”. Âm thanh trầm thấp phát ra đằng sau nàng, Mộng Nguyệt nhanh chóng lui lại liền nhận ra là Hàn Đức, không khỏi nhớ lại Hàn Đức lúc vung tay tạo kết giới lúc đã cố tình tạo ra ánh sáng khúc xạ đem không khí hơi âm tạo thành ảnh ảo với một tên Quang Minh Pháp Sư thì quá dễ dàng, Mộng Nguyệt tức giận không thôi. Mộng Nguyệt nổi giận thân thủ muốn lao lên đem tên khốn kiếp chiếm nàng tiện nghi này đập một trận, Hàn Đức không khỏi kêu khổ mặt hắn tuy che lại bởi mặt nạ nhưng đều đã chín đến nơi rồi, quả thật là xúc cảm đến cực điểm nhưng cũng âm thầm lạnh lưng với Mộng Nguyệt tự nghĩ lần sau phải cẩn thận hơn.
“khoan đã, bàn chuyện chính đi..”. Hàn Đức trầm giọng nói.
“hừ, tên khốn kiếp có gì nói đi rồi để bản tiểu thư phải oanh chết tiểu huynh đệ ngươi..”. Mộng Nguyệt dừng lại nhưng vẫn tính tình bạo lực la lớn nói, Hàn Đức không khỏi mặt đen tiểu nha đầu này quả thật là Bạo Lực Nữ Vương chưa chi liền nghĩ oanh bạo tiểu huynh đệ hắn, hắn ho vài cái rồi quay lại nghiêm túc nói.
“ta muốn ba nhà Lý, Tôn, Hàn các loại đơn hàng Linh Dược, Vũ Khí tất cả đều chấm dứt đem ba nhà bọn họ thương nghiệp chặt đứt..”.
“..Băng tiên sinh cùng Lý, Tôn, Hàn ba nhà có thù sao..?”. Mộng Nguyệt không khỏi nhìn lại Hàn Đức bằng con mắt khác nói.
“đơn giản vì ta thấy bọn chúng chướng mắt, là được lý do đủ thuyết phục chưa..”. Hàn Đức nói xong không khỏi quay đi, hắn cũng quá mức khoa trương nên lý do cũng quá mức thuyết phục. Mộng Nguyệt tý nữa nghẹn chết, lý do đơn giản vậy mà muốn chặt đứt thương nghiệp của ba nhà họ quả thật đâm mấy nhát vào tim giống nhau, Hàn Đức để nàng đôi khi cũng phải tức chết.
“Băng tiên sinh, Lý Gia Nhị Gia nhi tử là đệ tử Lôi Cung Học Viện nội môn đệ tử, ngươi nắm chắc chứ..”. Mộng Nguyệt không khỏi suy tính thiệt hơn rồi hỏi Hàn Đức, dù sao cũng quá mức trọng đại nàng cần suy nghĩ, dù sao đối phương cũng là Lôi Cung Học Viện nội môn đệ tử quá khó đối phó.
“cho dù hắn là vạn quốc chi vương chỉ cần ta thấy chướng mắt ta đều oanh bạo tiểu huynh đệ nhà hắn, đủ mạnh bạo chưa…”. Hàn Đức quay lại nhìn Mộng Nguyệt cường thế nói, cỗ khí thế cao ngạo vương giả mạnh mẽ đem Mộng Nguyệt đẩy lui, lúc này Hàn Đức như vương giả chi vương uy áp rất khủng bố, để Mộng Nguyệt không tự chủ được lùi lại.
P/s: Hôm nay là //, Hàn lão ta mới sáng tác xong chương này, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, theo tình thế này chắc có lẽ sẽ vẫn là chặng đường dài và khó khăn, hãy ủng hộ lão phu kk….. đa tạ đa tạ..