Lại là một cuối tuần, Sở Dược Nhiên phá lệ dậy sớm, nhỏm dậy bò lên người Cố Cận Hành trao cho anh một nụ hôn.
Cố Cận Hành ôm eo cậu, hai người nhão nhão dính dính mà hoàn thành một nụ hôn chào buổi sáng.
“Hôm nay sẽ ra ngoài hẹn hò, anh nhớ chứ?” Sở Dược Nhiên ghé vào ngực Cố Cận Hành cười tủm tỉm.
“Ừ, biết rồi.” Cố Cận Hành nhìn Sở Dược Nhiên còn dính trên người mình, vỗ vỗ mông cậu rồi hỏi, “Vậy em còn không mau đứng dậy?”
“Đây, dậy bây giờ đây!” Sở Dược Nhiên hôn bẹp một cái lên cằm Cố Cận Hành, bò dậy đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Cố Cận Hành không chút hoang mang gấp gọn chăn, kéo rèm ra đón ánh nắng vào phòng, sau đó đứng sau lưng Sở Dược Nhiên cùng nhau rửa mặt.
“Chờ một chút, để em cạo râu cho anh.” Sở Dược Nhiên lau khô mặt, dựa vào vai Cố Cận Hành, nhìn hai người trong gương, cảm thán, “Hai người này á? Thật xứng đôi!”
Cố Cận Hành cực kì đồng ý gật gật đầu.
“Nửa giờ rồi đấy?” Cố Cận Hành gõ cửa phòng thay đồ, nhìn Sở Dược Nhiên còn đang rối rắm không biết mặc gì.
“Anh có quá nhiều vest, lần sau nên mang anh đi mua mấy đồ thoải mái hơn.” Sở Dược Nhiên tìm đồ đôi, nhìn thấy hai chiếc áo khoác có mũ, cười, “Mặc hai cái này nhé?”
Hai bộ quần áo này bọn họ mua sau khi yêu đương không lâu, khi đó đang lưu đồ đôi tình nhân, Sở Dược Nhiên nổi hứng mua hai bộ.
Hai chiếc hoodie trắng đơn giản, trước ngực in hai chữ rồng bay phượng múa “Thiên trường” và “Địa cửu”.
“Thời tiết này mặc khá thích hợp, may mắn lúc trước mua hàng sịn, để lâu như vậy mà cũng chưa ố vàng.” Sở Dược Nhiên cầm áo so trên người Cố Dược Hành hồi lâu rồi cười nói.
“Có thể mua thêm mấy bộ.” Cố Cận Hành nhìn Sở Dược Nhiên cùng anh mặc đồ đôi, cực kì vừa lòng đồng ý.
…
Bởi vì cuộc hẹn hò lần này là Sở Dược Nhiên lên kế hoạch, vì thế để cậu lái xe, Cố Cận Hành ngồi ghế phó dùng iPad xử lý công việc.
“Hôm nay anh có rất nhiều công việc à?” Sở Dược Nhiên hỏi.
“Không nhiều lắm.”
“Sẽ vội lắm sao?”
“Cũng không vội, chỉ là một vài hạng mục kết thúc hợp đồng nên anh hỗ trợ xem một chút.” Cố Cận Hành ngẩng đầu hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không vội là được rồi, hehe, chờ tới nơi anh sẽ biết.” Sở Dược Nhiên cười thần bí với anh, tâm tình có vẻ khá tốt lắc lư huýt sáo theo điệu nhạc.
“…… Dòng nước róc rách vắt ngang chảy về phía rặng núi sừng sững
Thật giống như người bao năm qua đi vẫn cố chấp như xưa
Phải chăng mây trắng cũng đã nghe thấy câu chuyện người kể
Nên cứ thế cười người cười ta……”
(Trích bài 一程山路: Một đoạn đường núi – Mao Bất Dịch)
……
Sở Dược Nhiên dừng xe trước một trung tâm thương mại.
“Tới trung tâm thương mại hẹn hò?” Cố Cận Hành cởi đai an toàn, quay đầu hỏi.
“Ý tưởng cũ rích, em mới không nhàm chán như thế.” Sở Dược Nhiên đỗ xe xong, dẫn Cố Cận Hành tới gần trung tâm thương mại.
“Anh có đầy đủ lý do hoài nghi em đang hố anh.” Cố Cận Hành dắt tay cậu, đan mười ngón tay vào nhau, cười nói.
“Em làm sao chứ? Dù sao trong cái quyển “Chỉ dẫn tình yêu” kia cũng chẳng có mấy nơi đẹp, vậy mà anh còn tìm được mấy nơi không tồi.” Sở Dược Nhiên nắm chặt tay anh, cười nói.
Cách trung tâm thương mại không xa là một công viên giải trí, Sở Dược Nhiên móc hai tấm vé từ trong túi ra, làm lơ ánh mắt tò mò của kiểm phiếu viên mà dẫn Cố Cận Hành đi vào.
“Hôm nay mang anh trở lại thời thơ ấu.”
…
“Trước tiên nên chơi cái gì nhỉ?” Sở Dược Nhiên cùng Cố Cận Hành xuyên qua biển người tấp nập.
“Anh nói đi, muốn chơi cái gì?” Sở Dược Nhiên chọc chọc Cố Cận Hành.
“Anh ư?” Cố Cận Hành có chút khó xử mà nhìn các hạng mục trên bản đồ, chọn một trò chơi khá cơ bản, ít nhất trong ấn tượng của Cố Cận Hành hẳn là một trò cơ bản, “Tàu bay tận trời?”
“Có thể có thể, hehe.” Sở Dược Nhiên cực kì chờ mong, tàu bay tận trời, không biết chờ lát nữa người coi trọng hình tượng như Cố tiên sinh có sợ hãi đến thét chói tai hay không, thanh danh một đời cứ thế mà bị huỷ hay sao?
Sở Dược Nhiên gấp không chờ nổi mà dẫn Cố Cận Hành đi xếp hàng.
Từng tiếng thét chói tai truyền đỉnh đầu xuống, Sở Dược Nhiên nhéo tay Cố Cận Hành hỏi: “Anh sợ không?”
“Không sợ, em sợ à?” Cố Cận Hành nắm lại tay cậu.
“Trước đây có hơi sợ, nhưng hiện tại không phải có anh hay sao.” Sở Dược Nhiên cong mắt nhìn Cố Cận Hành, “Không sợ một tí nào.”
“Tiên sinh, sau khi lên xe phiền anh cột kỹ đai an toàn, chú ý an toàn.” Nhân viên công tác bày vẻ mặt “Cẩu FA chết lặng” mở miệng nhắc nhở bọn họ.
……
Tàu bay từ từ rời khỏi trạm, tăng tốc, gió mạnh quật về phía bọn họ, đầu tóc chỉnh tề của Cố Cận Hành bị gió thổi loạn.
Nhịp tim theo tàu bay lên cao cũng dần tăng nhanh, tiếng hét hưng phấn của Sở Dược Nhiên hoà tan trong gió, rồi lại truyền vào tai Cố Cận Hành.
Cậu lớn tiếng gọi: “Cố —— Cận —— Hành ——”
Mà Cố Cận Hành nghe được rõ ràng, đằng sau cái tên kia còn có ba từ.
Em yêu anh.
~Hết chương ~