Cả thân xác bị người ta nghiền thành bột, linh hồn chịu dày vò nhưng Băng Thần vẫn chưa lần nào đau như vậy. Ý chí lực siêu mạnh khiến hắn không ngất đi, thế nhưng hắn ta ước gì mình có thể ngất đi thứ này không còn có thể dùng đau đớn để hình dung.
Người ta thường nói bị đá vào chỗ hiểm tương đương gãy cái xương, cái này áp dụng với tu luyện giả cũng không sai chút nào. Thế nhưng hiện tại nỗi đau đó lại bị nhân lên một vạn lần, thật sự không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Đầu óc của hắn trống rỗng, hai màng tai “ong...ong” không ngớt, tiếng hét đau đớn làm thế nào cũng không đi ra ngoài được. Chân tay tê cứng đến mức hắn không thể dùng tay ôm lấy thằng em đang bị trọng thương được.
“Hộc...hộc”
Mười phút sau Băng Thần gượng dậy khiến cho Tô Anh bất ngờ, nàng trợn mắt hỏi:
“Ngươi đứng dậy được?”
Băng Thần cười khổ:
“Cũng quen rồi, chỉ không nghĩ tới có thể đau thế này, chiêu kia rất hay ta học được rồi.”
Hắn ta cưa gái mười kiếp bị đá vào chỗ hiểm là điều quá là bình thường, cũng có không ít người dùng chiêu thức gia tăng nỗi đau. Thế nhưng lần này có thể khiến hắn đau như thế này thì chưa từng có ai làm được, rõ ràng không phải tử cước nhưng quá đau.
Tô Anh nhíu mày hỏi:
“Ngươi ăn một cước liền hiểu được chiêu thức đó thi triển như thế nào?”
Băng Thần gật đầu nói:
“Đối với ta chuyện đó quá bình thường, bình thường không trúng chiêu còn đỡ, một khi trúng chiêu thì một lần duy nhất ta liền có thể học được.”
Tô Anh không còn từ ngữ nào để diễn tả, chiêu kia tuy chỉ là để nữ nhân dùng phòng thân nhưng độ khó không thua gì Thần Nữ Như Hoa Kiếm Quyết thức thứ tám. Tên này ăn một cước liền có thể học được, biến thái hay thiên tài không đủ để miêu tả tài năng của hắn.
Nàng bất thốt lên giống như Tiếu Hoan Hỷ:
“Ngươi quả thực là một cái khốn nạn siêu cấp thiên tài, như vậy cũng được sao.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngươi cùng với Tiếu Hoan Hỷ quả nhiên là bằng hữu, cả hai nói chuyện giống như nhau, môi cũng ngọt ngào như đường. Thế nhưng nàng ấy không đá ta, nàng còn hứa gả Tử Tinh cô nương cho ta nữa, đãi ngộ chênh lệch quá mức.”
Tô Anh hơi ngạc nhiên nhưng lắc đầu nói:
“Ta không tin Tiếu Hoan Hỷ lại dễ dãi như thế.”
Băng Thần vẻ hồi tưởng:
“Thực ra cũng không dễ dàng thật, không những đảm bảo bí mật ta còn phải đánh thắng nàng nữa. Sau đó nàng còn bắt ta dạy cho nàng một loại cước pháp, nàng hứa hẹn nếu ta sáng chế ra được chiêu tiếp theo rồi dạy lại cho nàng thì sẽ gả Tử Tinh cô nương cho ta.”
Tô Anh càng nghe càng cảm thấy hợp lý, nàng đâu biết cái này chưa hoàn toàn đúng sự thật. Cái này chính là do Tiếu Hoan Hỷ nhắc nhở Băng Thần, nhìn vẻ mặt của Tô Anh biến đổi thì hắn ta biết miếng mồi của Tiếu Hoan Hỷ đưa ra thực sự có tác dụng.
Tiếu Hoan Hỷ cũng rất thông minh khi chỉ để Băng Thần nhắc tới việc hắn được hôn nàng, điều kiện ngầm giữa nàng và Băng Thần hoàn toàn không bị nhắc tới. Băng Thần thực ra chẳng cần nàng nói hắn cũng hiểu được hai nàng đang đấu nhau.
Hắn ta ngư ông đắc lợi không còn gì thuận lợi hơn được, quan trọng nhất hắn hiểu được từ hai nàng hắn sẽ biết được rất nhiều thứ. Những thứ này Hạ Y mấy nàng có kiêng kị nên sẽ không nói cho hắn ta biết, với lại hắn nghĩ rất có thể các người bị người giám sát.
Nói cho cùng thì các nàng cũng đều thuộc dạng lá ngọc cành vàng nên nếu nói không có ai bảo vệ ngầm hay gì đó thì hắn không tin. Hắn cũng làm cha, tuy hắn đã rời khỏi Tân Sinh nhưng hắn chắc chắn con gái hắn Băng Dĩnh ( Vương Dĩnh) vẫn được bảo vệ tầng tầng lớp lớp.
Mấy vị đại lão kia lại để con gái long nhong không ai bảo vệ thì đúng là trò cười, còn việc bọn họ chưa ra tay đuổi mình đi thì có hai khả năng, Rất có thể bọn họ hài lòng với biểu hiện của hắn hoặc bọn họ có kiêng kị gì đó không thể ra tay được.
Đợt trước Hạ Y đã từng nói cha nàng rất thích hắn làm Băng Thần yên tâm hơn rất nhiều.Có điều từ Băng Thiên Hậu cho tới ba người vừa mới xuất hiện thì thân phận đều mơ hồ. Ví dụ như Tần Huyền Trân và Băng Thiên Hậu chắc chắn quen nhau nhưng ai cao ai thấp hắn không biết.
Tần Huyền Trân lại có vẻ biết Tô Anh nhưng chẳng rõ có phải cùng một môn phái hay không. Hắn hôn Tô Anh nàng ngạc nhiên, nhưng cái này chỉ cho hắn ta biết được rằng nàng ta có biết Tô Anh thôi.
Còn Tô Anh có thân thận gì? Liệu có phải cùng phái hay không? Thân phận cao hơn hay thấp hơn Tần Huyền Trân?
Những câu hỏi này luôn lơ lửng trong đầu hắn ta, quả thực không biết thì càng có lợi cho hắn, thế nhưng như thế cực kỳ khó chịu. Mục đích của hắn ta là tìm hiểu những chuyện này từ chính miệng của ác nàng, không biết từ Hạ Y mấy cô nàng thì không sao.
Hắn nắm tay kéo còn đang suy nghĩ Tô Anh đi vào trong nhà, Tô Anh trong lòng thầm mắng:
“Tiếu Hoan Hỷ ngươi lần này muốn dứt điểm luôn chứ không muốn chơi với ta sao, rốt cuộc là ngươi thật sự muốn sử dụng bài tẩy luôn sao. Mình phải làm thế nào đây, nàng nếu thực sự mang bản thân làm tiền đặt cược thì làm sao để mình thắng.”
Thực ra là có cách nhưng nàng không cam tâm ủy thân quá sớm cho Băng Thần, huống chi nàng cảm giác mình còn chưa đến bước đường cùng. Nàng đã để cho Tần Huyền Trân liên lạc với Băng Thiên Hậu rồi, chỉ cần Băng Thiên Hậu xuất hiện lại thì tình thế sẽ cần bằng.
Theo nàng thì Băng Thiên Hậu thất bại vì chưa đủ quyết tâm, nếu nàng nói nhiều vài câu thì nàng ta sẽ giống Trình Tử Tinh ngoan ngoãn cống hiến cho Thần Nữ Đảo.
Còn bản thân nàng có thể vì Thần Nữ Đảo bỏ ra tính mạng, thế nhưng để nàng trở thành của ai đó thì nghĩ tới thôi nàng đã khó chịu rồi.
Có điều với tình hình hiện tại, nếu một thời gian nữa vẫn không liên lạc với Băng Thiên Hậu được thì nàng đành mang chính mình ra làm quân cờ để chơi thắng ván này.Băng Thần nghe được tiếng lòng của nàng chắc chắn sẽ hoan hô bởi như thế này chứng tỏ nàng đã bị lừa.
“Bẹp”
Băng Thần vỗ nhẹ vào trán của nàng một cái, điều này khiến nàng đi ra khỏi trạng thái suy nghĩ. Bạch Mẫu Đơn cũng tới từ bao giờ mà nàng không hề hay biết, nàng vội cúi đầu chào hỏi một cách lịch sự.
Hắn mang ra cả núi nguyên liệu đặt ở phòng ăn khổng lồ rồi nói:
“Các nàng giúp ta sơ chế thức ăn, nói chúng vặt rau, rửa rau, rửa thịt, sơ chế thực vật đều để hai nàng làm hết. Ta cũng sẽ làm nhưng sẽ có khoảng thời gian chỉ nấu ăn thôi, làm ra cái gì các nàng thích ăn thì có thể ăn tại chỗ hoặc cất làm của riêng cũng được.”
Băng Thần mang hai nàng tới đây là có dụng ý riêng cả, thứ nhất hắn bớt việc thì tốc độ làm sẽ nhanh hơn. Mang cả hai nàng tới thì vì cái gọi là thục nữ hình tượng các nàng sẽ không ở trước mặt hắn và người kia chiếm lấy quá nhiều thứ.
Không phải Băng Thần keo kiệt, hắn thực sự không có nhiều thời gian như thế, dù làm chậm thời gian đi trăm lần nhưng vẫn thấy thiếu thốn. Có điều khi hắn bận muốn chết thì hai nàng ngược lại rất chậm rãi làm việc.
Vừa ăn vặt vừa nói chuyện hăng say với nhau, chủ yếu vẫn là những ngày chinh chiến đầy thú vị trong Thiên Đạo trò chơi. Nghe Tô Anh kể chuyện thì Bạch Mẫu Đơn lòng liền tràn ngập tâm sự, nàng thực sự quá muốn đi ra ngoài rồi.
Lại gần Băng Thần đang miệt mài nấu nướng nàng khẽ giọng:
“Băng Thần ngươi có thể cho ta đi vào trong Thiên Đạo có được không?”
Băng Thần hiểu được tâm sự của nàng liền nhẹ giọng an ủi:
“Đi vào Thiên Đạo đồng nghĩ với việc nàng phải đi ra ngoài. Nàng cảm thấy mình thật sự ổn rồi chứ, bởi theo ta nghĩ nếu nàng đi ra thì sẽ trở thành hỗ trợ đắc lực trong việc quản công hội, Thế nhưng khi đó khoảng thời gian rảnh rỗi như thế này gần như không có.”
Bạch Mẫu Đơn ôm lấy tay hắn mềm giọng:
“Ta thích làm việc, ngươi làm ơn giúp ta đi ra ngoài thực tại làm quen trước được không.Ở trong đây nhàn rỗi đến phát chán, ta đây thật sự không chịu nổi, đi ra ngoài được ngươi thích gì ta cũng chiều hết.”
Băng Thần vuốt nhẹ tóc của nàng, nàng ấy muốn thì tất nhiên hắn chiều, nữ nhân của hắn trừ khi thích tự làm hại mình nếu không cái gì hắn cũng chiều.
Tô Anh thấy được ánh mắt dịu dàng chết người của Băng Thần cùng vẻ hạnh phúc của Bạch Mẫu Đơn thì có chút chạnh lòng. Nàng thực sự chưa từng biết được nam nhân bảo bọc nó có cảm giác như thế nào, trong lòng đôi khi cũng có chút thèm muốn.
Nhưng có quá nhiều thứ cản trở, lòng tự kiêu của nàng đương nhiên là lý do số một. Thế nên đến bây giờ nàng vẫn còn cô độc một mình.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu. Chân thành cảm ơn.)