Ngày đại chiến tưởng lâu nhưng lại nhanh đến không ngờ, tất cả sự chuẩn bị đến giờ đều nằm trong dự kiến của Băng Thần. Năm mươi loại vũ kỹ của các loại vũ khí được hắn ta nạp vào trong đầu, vũ khí cũng được hẳn chuẩn bị mỗi loại tầm.
Riêng kiếm thì hắn ta phải chuẩn bị gần trăm thanh, Băng Thần mỗi lần sử dụng đều tiêu hao một thanh. Nói gì thì nói Băng Thần vẫn sử dụng kiếm nhiều nhất, những thứ vũ khí khác chỉ có thể tùy tình hình khác nhau để thay thế.
Thực ra cũng có một loại vũ khí Băng Thần rất kỵ sử dụng, trong khi nó thực sự mới chính là thứ hắn ta giỏi nhất. So với kiếm thì khả năng sử dụng thương của hắn ta còn khủng khiếp hơn nhiều, hắn giỏi đến mức dùng thương khiến hắn vượt cả đại cảnh chiến đấu.
Cầm thanh Băng Cực Thương do Thẩm Nam tặng Băng Thần hơi do dự một chút liền cất vào trong giới chỉ của mình. Từ trước đến giờ Băng Thần chỉ sử dụng thương hai lần từ khi xuyên không tới Thiên Nguyên đại lục trở thành một hồ ly tinh.
Mỗi lần sử dụng thì những ngày sau dù chính hắn cũng không để ý nhưng chuyện đó quả thật ảnh hưởng không nhỏ đến hắn ta. Thanh thương trên tay cầm rất tốt nhưng khi buông ra hắn ta cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên.
Rất nhanh sau đó dù cho có sử dụng thương rất mạnh nhưng hắn ta vẫn chuyển về dùng kiếm để tránh tình trạng trên. Không phải hắn ta là người yếu đuối, đơn giản là bởi đây là chuyện hắn ta không thể nào thay đổi được nữa.
Mai Hân chết đi hồi sinh lại, những người khác dù thảm tới đâu đi chăng nữa thì cũng có thể bù đắp. Mọi sai lầm hắn cũng có thể sửa chữa bằng cách tìm lại họ, dù cho thế nào đi chăng nữa họ cũng một lần nữa trở lại bên hắn.
Nếu có bất cứ ai cản đường thì hắn ta cũng sẽ xử lý không chút thương tiếc, kể cả người họ thương kiếp này hay cốt nhục của họ đi chăng nữa. Băng Thần là một kẻ ích kỷ những cũng là con người vô cùng vị tha, một sự đối lập vô cùng phi lý nhưng có thật.
Với sự xuất hiện của Thượng Nhân thì Băng Thần từ lâu đã không còn coi mình là thẩn linh chân chính nữa rồi. Bởi thần linh không quyết định được cả vận mệnh của mình, phải chấp nhận đi vào cuộc chơi của người khác thì còn gì là thần linh.
Chỉ có điều không người nhắc tới thì hắn sẽ không nói ra điều này bởi ai chẳng có lòng tự kiêu. Đương nhiên nếu có ngươi nói ra thì Băng Thần cũng sẽ không việc gì phải chối cả, đó là một sự thật không thể nào chối cãi được.
Vương Phi vỗ nhẹ vai của hắn ta một cái rồi nói:
“Ngươi ổn chứ?”
Băng Thần giật mình quay lại nói:
“Cũng không có gì cả, chỉ là nhớ đến những chuyện không vui thôi, chẳng có gì quan trọng đâu ta.Lần này đi hơi lâu nhưng sư phụ không thấy ta có mặt cũng không cho phép nới lỏng luyện tập, lúc đi ra khỏi Tứ Thiên Bí Cảnh ta sẽ kiểm tra sau.”
Vương Phi ỉu xìu:
“Ta mấy hôm nay đã rất cố gắng rồi, ngươi không thể thưởng cho ta mấy ngày nghỉ hay sao? “
Băng Thần thấy nàng bệnh lười phát tác thì đành phải khuyên nhủ:
“Sư phụ tu luyện công pháp kia nếu tinh thần lực và nguyên lực không liên tục tuần hoàn thì sẽ trì trệ không tiến. Không phải ta ép ngài vì muốn luyện nhiều đan dược hơn cho ta bởi ta ăn vào cũng chỉ có hạn độ, cái này tất cả là vì ngài.
Với thiên phú của ta thì rất nhanh thôi ta sẽ rời khỏi đây đi lên Thượng giới, lúc đó ngài bảo ta phải bỏ ngài lại hay sao. Thế nên bất kể là vì ngài hay vì ta thì xin ngài chăm chỉ tu luyện, chăm chỉ nhất thời nhưng sung sướng mãi về sau.”
Vương Phi đã từng rất chăm chỉ bởi nàng là luyện đan sư nhưng vì thể chất nên nàng làm gì cũng khó chịu. Chỉ khi nào nằm xuống để hai chân không chạm đất thì mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cái này thì Băng Thần cũng có thể hiểu cho nàng.
Nàng thở dài một hơi rồi nói:
“Gần nửa tháng nay ta đã không có chút thời gian để nghỉ ngơi rồi, vừa tu luyện xong liền đi luyện đan. Giả dụ không làm hai việc đó thì đến phiên ngươi hỗ trợ ta ổn định huyết mạch, nếu ngày nào cũng như thế này sao ta có thể chịu đựng nổi.”
Khẽ vuốt ve khuôn mặt của Băng Thần rồi nhẹ giọng:
“Nhưng vì ngươi ta sẽ cố.”
Băng Thần xoa đầu nàng khẽ giọng:
“Sư phụ thật ngoan, sau khi đi ra khỏi bí cảnh ta nhất định sẽ tự tay xuống bếp nấu một bữa thật ngon cho ngươi. Bây giờ thời gian còn rất ít, ta làm ít đồ ăn nhẹ cho ngài để trong thời gian ta đi ngài có thể vừa luyện đan vừa có cái lót dạ.”
Vương Phi bĩu môi:
“Chúng ta là tu luyện giả rồi còn cần ăn nữa sao, ngươi tiếp tục chuẩn bị để chiến đấu trong bí cảnh đi thì hơn.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ngài phải biết trong các thiên phú của ta thì nấu ăn chỉ xếp sau võ học, nhưng đã ăn của ta thì nhất định phải nghe lời ta thì mới có để ăn tiếp.”
Trong những tuyệt kỹ trấn trụ nữ nhân của Băng Thần thì khi gương mặt hết tác dụng, mật ngọt không si nhê thì phải tấn công qua dạ dày. Vương Phi lười biếng trình độ đã được bồi dưỡng qua cả ngàn năm rồi nên hắn phải dùng tới tuyệt chiêu thứ ba.
Còn giả dụ như thực đạo cũng không có tác dụng thì hắn đành phải tấn công qua âm đo, phương thức thực dụng nhất từ trước tới nay. Làm xong mấy món đồ ăn vặt sau đó Băng Thần lập tức đi vào bí cảnh với tốc độ nhanh nhất có thể.
Đây là một khoảng thời gian rất quan trọng thế nên chậm một giây thôi cũng đã là một sự phí phạm không thể nào chấp nhận được.Lúc Băng Thần đi vào bên trong bí cảnh thì quả thật thấy rất nhiều người chứ không lác đác như trước.
Có lẽ những cổng vào hiện tại đều đã chật kín người, bản thân hắn hình như cũng đến sau bởi khi truyền tống hắn đã phải đợi gần năm giây. Vừa ngó nghiêng được một chút thì hắn ta ngay lập tức bị định thân, ngọc thạch vỡ ra để lộ lệnh bài bên trong lộ ra.
Băng Thần không nghĩ tới mình lại may mắn như thế, nhân mười lần tỷ lệ nhận nhiệm vụ quả nhiên thật sự vô cùng hữu hiệu. Chỉ không biết hắn ta nhận nhiệm vụ như thế nào thôi, thực lòng thì hắn muốn trải nghiệm đấu đơn trước khi đi vào đấu tổ đội.
Có vẻ như bí cảnh thực sự nghe được tiếng lòng của Băng Thần.
Băng Thần của Vân Vũ Phái chuẩn bị đấu đơn với Cẩm Nhàn của Thuận Vũ Môn.
Tại một mảnh không gian thần bí thì tất cả các vị chưởng môn và hạch tâm trưởng lão của các môn phái đã tập trung đầy đủ. Năm nay đặc biệt hơn khi có sự có mặt đại diện của các thế lực lớn trên thượng cấp thế giới tới đây thăm quan.
Bọn họ tới để xác định nhân tài chứ không dùng danh nghĩa cá nhân như Thẩm Hướng Tâm và tất cả những gì được dự đoán trước đều chính xác. Tư Mã Yên Nhiên, Lục Vũ, cả Vương Phi đều được những thế lực khác nhau đưa ra lời mời.
Mười bốn cái vị trí hạch tâm trưởng lão của cả hai phái, hơn vị nội môn trưởng lão vị trí có thể sẽ bị bỏ trống ra. Điều này khiến cho trận chiến này càng trở nên quan trọng bởi nó dùng để xác định những mầm non sẽ tham gia vào Táng Thiên Bí Cảnh.
Chưởng môn Thuận Vũ Môn vui vẻ nói:
“Cái bé con kia đã có trận đấu rồi kia, không biết truyền nhân tiền bối có gì ghê gớm. Tiểu cô nương này thay cha mình tới đền bù cho Thuận Vũ Môn, mới nhập môn liền dễ dàng trở thành quán quân tân sinh, đối thủ của nàng hơn tới bảy tiểu cảnh giới. “
Một vị đại lão đến từ thượng giới cười nói:
“Không nghĩ Cẩm Hằng thực sự bỏ được, để cho con gái bảo bối xuống trả nợ ân tình, Thuận Vũ Môn các ngươi thật sự có phúc. Mấy cái môn phái ở thượng giới muốn nàng nhưng hắn ta cứng đầu không chịu, quả thật là người có tình có nghĩa.”
Vương Phi thấy người khác khen đối thủ của Băng Thần thì cũng lên tiếng:
“Nàng có thể giỏi nhưng đối thủ của nàng cũng không thường đâu, tư lịch tương tự nhưng tiểu tử này khi nhập môn suýt nữa giết chết kẻ hơn tám tiểu cảnh giới.”
Đại diện của Thanh Vân Phái lên tiếng hỏi:
“Tiểu tử này chính là người Thẩm thái thượng khen đúng không?”
Vương Phi gật đầu nói:
“Đúng thế, kiếm pháp của tiểu bối này đã ở mức xuất thần nhập hóa, ta nghĩ hắn có thể đọ sức với cả hạch tâm trưởng lão nếu chỉ thuần kiếm đạo.”
Cả hai bên đều đánh giá cao đệ tử của mình nên trận đấu này khiến mọi người rất chú ý.