Thấy những người khác không ở đây, Lâm Mai Phương lớn gan hơn: “Lúc trước tôi nói những điều đó với cô đơn giản là vì muốn kích thích cô thôi, không ngờ cô sẽ hiểu lầm thật.
Nhưng vậy cũng tốt, đúng thật là Minh Thành không thích cô.
Vốn dĩ cô chỉ là người mà anh ấy cưới về để che mắt thôi.”
Nói tới đây, Lâm Mai Phương đắc ý cười: “Người tối hôm qua không phải là tôi, nhưng cũng có một người khác.
Mà cô và Minh Thành đã ly hôn, tôi nghĩ rằng cô cũng sẽ không đau buồn.”
Thẩm Thanh Ngọc lạnh nhạt nhìn cô ta, chờ cho Lâm Mai Phương nói xong, cô mới mở miệng nói: “Cô Lâm nói xong rồi sao?”
Lâm Mai Phương giật mình: “Nói xong rồi, cô…”
“Chị nói đúng.
Tôi và Bạc Minh Thành đã ly hôn.
Tôi chẳng quan tâm tới anh ta dù chỉ là một chút.
Cô Lâm, chị chọn sai người để nói chuyện rồi.
Chị nên nói những lời này với hai người lễ tân đứng đằng kia còn tốt hơn là nói với tôi.”
Lâm Mai Phương ở trong nhà họ Bạc chèn ép Thẩm Thanh Ngọc suốt nhiều năm như thế.
Mỗi lần nhắc tới Bạc Minh Thành, mặt của Thẩm Thanh Ngọc đều trở nên tối tăm.
Nhưng lần này, cô không thèm phản ứng, ngược lại còn chế nhạo lại mình.
Lâm Mai Phương nhìn Thẩm Thanh Ngọc đang đứng trước mặt, sắc mặt hơi cứng ngắc.
Nhưng chỉ một lúc, cô ta bình thường lại, nhìn Thẩm Thanh Ngọc một lúc: “Bây giờ cô trở nên ghê gớm hơn so với trước kia nhiều, Thẩm Thanh Ngọc.”
Cửa thang máy cách đó không xa kêu lên một tiếng “ding” rồi mở ra.
Lâm Mai Phương ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc: “Cô nói đi, lần này Bạc Minh Thành sẽ tin cô hay vẫn sẽ tiếp tục tin tôi?”
Lâm Mai Phương vừa nói xong, Thẩm Thanh Ngọc thấy cô ta giơ tay muốn đánh mình, thế là bèn nắm chặt lại cổ tay của cô ta, khiến cô ta không đánh được.
Nhưng ngay lập tức, nơi này vang lên một tiếng “bốp” rất lớn.
Lâm Mai Phương tự tát vào mặt mình.
Tát xong, cô ta che mặt lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Phải nói rằng, Lâm Mai Phương không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
“Thẩm Thanh Ngọc, tại sao cô…”
Tiếng tát vang dội như thế, những người trong sảnh đều nghe được.
Đương nhiên Bạc Minh Thành vừa đi ra khỏi thang máy cũng nghe thấy.
Ban đầu, Thẩm Thanh Ngọc không hiểu tại sao Lâm Mai Phương lại phát điên tự đánh bản thân.
Nhưng sau đó cô phát hiện ra Lâm Mai Phương lâu lâu lại nhìn ra phía sau mình.
Cô nhướng mày lên, quay đầu lại thì thấy Bạc Minh Thành lạnh mặt bước tới.
Thì ra là thế.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Lâm Mai Phương đang bụm mặt đứng trước mặt, đột nhiên nở nụ cười.
Cô không đợi bọn họ nói chuyện, tự tay tát bên mặt còn lại của Lâm Mai Phương thật mạnh.
Sau đó, cô cười như không cười nhìn Bạc Minh Thành đang đứng đối diện nói: “Đúng đó, anh không nhìn lầm đâu, tôi là người đã đánh chị ta.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Vậy, anh có muốn giúp chị ta đánh lại tôi không?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói xong, sắc mặt của người đàn ông đối diện cô đen như đáy nồi.
Lâm Mai Phương vừa bị Thẩm Thanh Ngọc tát thì đứng cứng ngắc tại chỗ, ngây ra.
Thẩm Thanh Ngọc vừa đánh cô ta ư?
Thẩm Thanh Ngọc đánh cô ta ngay trước mặt Bạc Minh Thành?
Lâm Mai Phương cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc bị điên rồi.
Cái tát vừa nãy khiến đầu óc cô ta ù cả lên, mặt vừa đau vừa rát.
Một lúc lâu sau cô ta mới bình tĩnh lại, cắn răng, nhìn về phía Bạc Minh Thành nói: “Minh Thành, tôi không trách cô Thẩm đâu.
Hình như cô ấy hiểu lầm chúng ta.”
Thẩm Thanh Ngọc thấy dáng vẻ trà xanh này của Lâm Mai Phương trong nhiều năm.
Lúc trước cô còn có hy vọng xa vời với Bạc Minh Thành, nhưng hôm nay, cô chẳng còn mong chờ gì cả.
Thẩm Thanh Ngọc cười gằn nói: “Người hiểu lầm là chị đấy.
Vừa rồi, tôi thấy chị thật ngứa mắt nên mới đánh.
Chị đừng nghĩ nhiều quá.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong đã nhấc gót rời đi..