Nhìn thấy Bạc Minh Thành trên giường, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi nhíu mày.
“Bạc Minh Thành?”
Bạc Minh Thành trên giường dường như đã ngủ rồi, không động đậy, nằm ngửa phía trên.
Thẩm Thanh Ngọc gọi một tiếng, nhưng mà Bạc Minh Thành ở trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi về phía đầu giường, giơ tay với tới phía dưới mũi của Bạc Minh Thành, cảm nhận được hơi thở trên trên ngón tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cửa phòng bị khóa, điện thoại cô bị tịch thu rồi, nếu như Bạc Minh Thành thật sự có chuyện gì thì trừ việc đập cửa ra, Thẩm Thanh Ngọc chỉ có thể chọn cách nhảy ra ngoài cửa sổ để sống sót thôi.
May là Bạc Minh Thành chỉ ngất đi.
Thẩm Thanh Ngọc rút tay lại, đi đến sofa cách đó không xa ngồi xuống.
Chuyện của tối hôm nay rõ ràng là một cái bẫy, cô gái và những tên đàn ông đó, còn sớm giấu Bạc Minh Thành trong phòng đợi cô và người đàn ông khác, ba người này là cùng một bọn.
Cô và Bạc Minh Thành đều có tiền, ba người đó lại chỉ đơn thuần là mang hai người họ đến căn phòng này sau đó khóa hai người họ lại bên trong, vừa không có âm mưu chiếm đoạt tài sản vừa không có sát hại mạng người.
Trong một lúc Thẩm Thanh Ngọc vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc vị “Thiên tài” nào đã nghĩ ra chủ ý đặt cô và Bạc Minh Thành – tên chồng trước này cùng một chỗ.
Mục đích mà đối phương nhốt cô và Bạc Minh Thành ở chung một chỗ là gì, Thẩm Thanh Ngọc không có một manh mối nào.
Ngồi một chút, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên nhớ lại khi chính mình bị đẩy vào thì đã được người khác đút cho một viên thuốc.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Ngọc vội vàng ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh móc họng nôn ra, nhưng đã qua vài phút rồi, cô không nôn ra được gì cả.
Thẩm Thanh Ngọc làm đi làm lại nhiều lần chỉ thấy nóng nực nên dùng nước lạnh rửa mặt.
Cùng lúc này, Bạc Minh Thành đang nằm trên giường cũng dần dần tỉnh lại.
Bạc Minh Thành nhìn căn phòng lạ mặt trước mắt, chống người ngồi dậy, giơ tay vỗ đầu một lúc.
Trên bàn tiệc anh đang ăn thì cảm thấy choáng, vốn dĩ định đi đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút thì trước mắt tối sầm lại, anh trực tiếp ngất đi, tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng của một khách sạn không biết tên.
Bạc Minh Thành suy nghĩ cẩn thận, ngồi dậy đi về phía cửa, vẫn chưa ra đến cửa thì phát hiện nhà vệ sinh có người.
“Ai đang ở trong đó?”
Nghe thấy tiếng của Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc giơ tay lau đi nước trên mặt, quay lưng đi ra: “Bạc Minh Thành, là tôi.
”
“Thẩm Thanh Ngọc?”
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, Bạc Minh Thành hiếm khi tim đập loạn được một lần, kịp phản ứng lại, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc đi ra: “Sao cô lại ở đây?”
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc mặc một chiếc đầm ống màu đen, tuy rằng trên người có khoác áo vest, nhưng eo lại rất rõ ràng.
Đôi mắt đen chớp một cái, Bạc Minh Thành đột nhiên cảm thấy đôi môi khô khốc.
Trước giờ anh luôn biết là Thẩm Thanh Ngọc đẹp nhưng lại rất ít khi đặt cô vào mắt.
Từ sau khi nhìn thấy thấy bức tranh và tin nhắn trong điện thoại của cô thì bây giờ Bạc Minh Thành đối diện với Thẩm Thanh Ngọc lần nữa cũng không còn khí thế như lúc mới ly hôn.
“Bị người khác lừa đến đây.
”
Thẩm Thanh Ngọc đi đến sofa, cầm điều khiển máy lạnh lên: “Tôi thấy có chút nóng, anh có để ý đến việc tôi chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút không?”
“Không để ý.
”
Bạc Minh Thành giơ tay vặn nắm đấm cửa, phát hiện không mở được, rồi cũng đi theo cô đến bên cạnh sofa: “Ai lừa cô đến đây?”
“Không quen biết.
”
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn điều khiển máy lạnh một cái, khi nhìn thấy nhiệt độ bên trên thì nhăn mày.
Quản lý khách sạn này tệ vậy sao?
Máy lạnh mở đến độ rồi mà vẫn còn làm lạnh kém như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay vứt điều khiển lên sofa, nhìn qua Bạc Minh Thành: “Sao anh lại ở đây?”
“Không biết.
”
Bạc Minh Thành nhìn qua vị trí bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng cũng đi qua ngồi xuống, chắc là Thẩm Thanh Ngọc không muốn anh ngồi bên cạnh cô.
Thẩm Thanh Ngọc không có ý muốn trò chuyện với Bạc Minh Thành, Bạc Minh Thành nhìn cô rồi cũng im lặng.
Chỉ là cứ ngồi như vậy, hai người đều cảm giác được có gì đó không đúng.
Khô, nóng!.