Thẩm Thanh Ngọc đang định hỏi chuyện gì vừa rảy ra thì thư ký của Hoa Kỳ Lâm đã nói trước: “Giám đốc Thẩm, thư ký Phó, thật sự xin lỗi, có vẻ xe bị hỏng rồi.”
“Không sao.”
Thẩm Thanh Ngọc trả lời, bên trong xe nhàm chán quá nên cô xuống xe, thư ký của Hoa Kỳ Lâm thì gọi điện thoại kêu người tới sửa xe.
Phó Ngọc Lam bước đến chỗ cô, có chút lo lắng: “Cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc trầm mặc nhìn cô ấy, khẽ nở nụ cười: “Đừng sợ, xã hội bây giờ được pháp luật bảo vệ, Hoa Kỳ Lâm không dám làm chuyện gì quá đáng đâu.”.
truyện tiên hiệp hay
Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, đột nhiên tiếng động cơ dữ dội vang lên, nụ cười trên môi cô dần tắt, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ba bốn chiếc xe máy đang lao đến từ phía sau.
Đèn xe phía trước quá chói mắt nên Thẩm Thanh Ngọc phải đưa tay ra che mắt lại, cô vừa liếc nhìn thì thấy một chiếc xe máy phân khối lớn đã lao đến trước mặt cô: “Người đẹp, cô có cần giúp đỡ gì không?”
Người đàn ông nhìn vô cùng côn đồ, quần áo cũng xộc xệch, trên cổ xăm hình một con rồng xanh.
Ngay khi anh ta nói xong, những chiếc xe máy phía sau cũng dừng lại, bao quanh Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam.
Phó Ngọc Lam tiến đến chặn trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Người đàn ông giễu cợt, vẻ mặt đột nhiên vô cùng dữ tợn: “Tôi không hỏi cô, ai cho cô nói?”
Thẩm Thanh Ngọc kéo Phó Ngọc Lam lại, mỉm cười đối diện với ánh mắt của người đàn ông: “Tôi muốn đi đến đồn cảnh sát, các anh có thể giúp tôi không?”
“Được chứ.” Người đàn ông cúi đầu châm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Người đẹp đã nói, đừng nói là đồn cảnh sát, kể cả là lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng đi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc vụt tắt: “Tôi vừa mới báo cảnh sát rồi.”
“Báo cảnh sát? Người đẹp nói chuyện thú vị thật đấy, chúng tôi chỉ giúp đỡ cô thôi, cô đi báo cảnh sát thì thật lãng phí lực lượng cảnh sát, lát nữa cô định nói gì với chú cảnh sát thế? Nói là hình xăm của tôi khiến cô sợ hãi sao?”
Lúc này, thư ký của Hoa Kỳ Lâm mới nghe điện thoại xong, vội vàng đi tới hét lớn: “Các người đang làm gì vậy?”
“Cút sang một bên! Không liên quan gì đến anh!”
Thư ký của Hoa Kỳ Lâm không đi ra chỗ khác, cứ thế đứng trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, thế nhưng ngay khi đám người kia xuống xe thì hai tên đã đẩy thư ký của Hoa Kỳ Lâm ra.
Người đàn ông cầm đầu xuống xe trước, đi thẳng đến chỗ Thẩm Thanh Ngọc: “Người đẹp nể mặt tôi, ăn tối cùng nhau được không? Đừng sợ, anh trai đây không phải người xấu đâu.”
Nói xong, anh ta khựng lại một lúc mới nói tiếp: “Nếu như cô không nể mặt tôi cũng không sao, dù sao thì ở nơi hoang vu vắng vẻ này, không biết bạn của cô có thể sống sót qua một đêm lạnh giá như này không nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa mới xuống xe đã phát hiện ra đoạn đường này khá lạ lùng, cô cũng cứ nghĩ rằng thư ký của Hoa Kỳ Lâm vẫn hay đi qua đây.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm đến mấy chuyện này nữa, bây giờ cô và Phó Ngọc Lam như cá nằm trên thớt, bọn họ muốn làm gì thì cô cũng bất lực.
Thẩm Thanh Ngọc khẽ hắng giọng, cười híp mắt: “Cũng có thể nể mặt anh đấy, thế nhưng anh dọa bạn tôi rồi.”
Dưới ánh trăng, Thẩm Thanh Ngọc cười lên giống như một tiên nữ quyến rũ.
Người đàn ông thầm thở dài trong lòng, sau đó trấn an lại tinh thần: “Ồ, vậy thì tôi phải xin lỗi cô đây rồi.”
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc: “Người đẹp…” Anh ta chỉ vào phía sau xe mình, ra hiệu cho Thẩm Thanh Ngọc lên xe.
“Cô Thẩm…”
Phó Ngọc Lam đưa tay ra níu kéo Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy không muốn để cô đi qua đó.
Thẩm Thanh Ngọc chỉ nhìn cô lắc đầu, trước khi đi, cô còn viết “” vào lòng bàn tay giơ lên cho Phó Ngọc Lam xem.
Phó Ngọc Lam hiểu ý Thẩm Thanh Ngọc, thế nhưng cô ấy vẫn rất lo lắng cho Thẩm Thanh Ngọc.
Tuy nhiên bọn họ đông người, hai người con gái bọn cô lại cô độc, bây giờ cũng không biết là đang ở đâu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cỏ dại bên đường mọc um tùm.
Trong tình huống như này, Phó Ngọc Lam cũng biết rằng kể cả hai người có muốn chạy cũng không chạy được đi đâu cả.
Cách xử lý của Thẩm Thanh Ngọc chắc chắn là cách an toàn nhất, thế nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, trước khi đến đây Thẩm Quốc Vinh đã dặn dò cô ấy phải chăm sóc Thẩm Thanh Ngọc thật cẩn thận.
Nhà họ Thẩm có ân tình với cô ấy, Phó Ngọc Lam sao có thể chịu đựng khi nhìn Thẩm Thanh Ngọc vào hang cọp một mình.
“Thư ký Phó, bây giờ cũng muộn rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn có cuộc họp nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc hiểu được suy nghĩ của cô ấy, vì vậy đã lên tiếng bảo Phó Ngọc Lam về trước.
Phó Ngọc Lam mím môi, Thẩm Thanh Ngọc đã bị đám người kia nửa kéo nửa đẩy lên xe, ngay sau đó, những chiếc xe phân khối lớn trước mặt cô ấy lao đi thật nhanh, không còn một bóng người.
Bình luận nổi bật
Tổng số câu trả lời
Thai Khang Dao
N
//
Phamhongloan
tôi muốn xem tiếp
//.