Chương
Trần Nguyên Thảo nhận lấy nước suối, ngửa đầu một ngụm uống hết: “Được rồi chứ?”
Cô ta dứt khoát uống hết chai nước suối, sau khi uống hết còn dốc ngược chai nước cho Phó Ngọc Lam xem như thể đang thị uy.
“Cảm ơn cô Trần đã phối hợp, chị Thẩm nói, để báo đáp ‘ý tốt’ của cô với chị ấy, chị ấy cũng đã liên lạc với các bạn trai cũ của cô giúp cô rồi, chúc cô Trần tối nay có một đêm vui vẻ”
Phó Ngọc Lam nói xong, sau đó dẫn hai người đàn ông rời khỏi khách sạn.
Sau khi Phó Ngọc Lam dẫn hai người đàn ông ra khỏi phòng thì lại nói những lời Thẩm Thanh Ngọc đã dặn: “Lát nữa hai người đợi ở bên ngoài này, đợi bạn trai của cô Trần đến thì hai người hãng đi. Nhớ kỹ, tối nay không được để cô Trần rời khỏi căn phòng này, biết chưa?”
Nhiệm vụ này không khó, hai người đàn ông cảm thấy một nghìn tệ tối nay dễ kiếm quá, vội gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, cô Phó.”
Phó Ngọc Lam gật đùa, nhấc chân đi vào thang máy.
Chị Thẩm đoán không sai chút nào, Trần Nguyên Thảo thật sự muốn giở trò.
Nhưng cô ta cũng không xem lại mình là ai, có thể chơi lại cô chị Thẩm chắc.
Phó Ngọc Lam nhớ đến những lời Thẩm Thanh Ngọc đã dặn dò trước đó, không ngờ cô đoán trúng hết.
Lại thêm một ngày Phó Ngọc Lam nể Thẩm Thanh Ngọc.
Trần Nguyên Thảo nghe thấy lời Phó Ngọc Lam nói, cô ta sững sờ tại chỗ.
Vừa rồi thư ký của Thẩm Thanh Ngọc nói gì?
‘Thẩm Thanh Ngọc đã liên lạc với bạn trai cũ của cô ta, à không phải bạn trai cũ, là các bạn trai cũ, trọng tâm là “các”.
Cả người Trần Nguyên Thảo đều cứng đờ, cô ta chưa từng nghĩ Thẩm Thanh Ngọc lại là một nhân vật không dễ dây vào như vậy.
Có lẽ những người bạn trai cũ đó đều không phải điểm quan trọng.
Nghĩ đến những điều này, Trần Nguyên Thảo hơi hối hận khi đã dây vào Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng cô ta hối hận cũng chẳng ích gì, cô ta đã có thể cảm nhận được thuốc đang dần phát huy tác dụng trong cơ thể cô ta.
Hai viên thuốc…
Thẩm Thanh Ngọc là kẻ điên! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thẩm Thanh Ngọc vừa vào ‘Mây’ thì nhìn thấy Trân Ánh Nguyệt ở phía xa đang vẫy tay với cô.
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, nhấc chân đi tới đó.
Hôm nay là thứ sáu, b: nay có rất nhiều người công việc cả một tuần nên tối ến ‘Mây thư giãn.
Thẩm Thanh Ngọc mặc áo sơ mi tay dài màu trắng bằng voan, bên dưới là váy xòe trông hơi chuyên nghiệp, không hợp với những người xung quanh.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô lại hoàn toàn thoát khỏi bộ quần áo bảo thủ mà lại chẳng chút đặc biệt đó, trở thành tâm điểm.
“Chào cô, có thể mời cô một ly không?”
Còn chưa tới chỗ Trần Ánh Nguyệt thì đã có nam giới đến tán tỉnh rồi.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn đối phương, áo sơ mi quần tây, ăn mặc khá nghiêm túc, chỉ có điều ánh mắt đối phương quá phóng đấng, nhìn thấy khiến Thẩm Thanh Ngọc vô cùng khó chịu.
Cô cười rồi dứt khoát đưa tay chặn ly rượu lại: “Xin lỗi, bạn tôi đang đợi tôi.”