Chương
Xe vừa dừng lại, Thẩm Quốc Vinh đã đẩy cửa xe xuống xe ngay.
Ông ấy nhanh chóng lên tầng, vừa ra khỏi thang máy, Thẩm Quốc Vinh nhìn Bạc Vĩnh Cơ ngồi đối diện vợ mình.
Thẩm Quốc Vinh thu lại biểu cảm, nở nụ cười khách sáo, tiến lên: “Ông Bạc, đã lâu không gặp.”
“Tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp!”
Bạc Vĩnh Cơ cười, vừa nói vừa ho.
Thẩm Quốc Vinh chợt nhớ đến chuyện tuần trước Bạc Vĩnh Cơ nhập viện lúc nửa đêm, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt cũng không tệ lắm.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Thẩm Quốc Vinh nhanh chóng gạt đi suy nghĩ, cười ngồi xuống trước Lương Thanh Hà: “Sao ông Bạc đến Nam Thành mà không báo với tôi một tiếng, để tôi sắp xếp đi đón ông.”
Bạc Vĩnh Cơ cười ha ha: “Không sao không sao, cũng không phải lần đầu tôi đến Nam Thành, huống chi lần này tôi đến là vì muốn bàn bạc với tổng giám đốc Thẩm một chuyện.”
Thẩm Quốc Vinh cũng thầm đoán được phần nào, trên mặt lại giả vờ như không hiểu: “Tôi đây mạn phép hỏi một câu, không biết ông Bạc đến vì chuyện gì?”
“Ha ha ha, chuyện tốt chuyện tốt, là chuyện rất tốt!”
Bạc Vĩnh Cơ cười, lại họ mấy tiếng, sau đó nhìn Bách Gia Tính phía sau: “Bách Gia Tính, đưa tài liệu cho tổng giám đốc Thẩm xem thử.”
Bách Gia Tính nghe vậy bèn nhanh chóng lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn trong cặp tài liệu trên tay ra, đặt lên mặt bàn, đẩy đến trước mặt vợ chồng Thẩm Quốc Vinh: “Ông Thẩm, bà Thẩm, đầy là bồi thường của ông Bạc chúng tôi cho cô Thẩm.”
Bách Gia Tính nói xong, Bạc Vĩnh Cơ thở dài: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi biết là nhà họ Bạc chúng tôi có lỗi với Thẩm Thanh Ngọc, trước đây chúng tôi không dạy dỗ tốt lớp trẻ, mới khiến Thẩm Thanh Ngọc chịu uất ức ở nhà họ Bạc chúng tôi. Tôi bệnh nặng, bỗng dưng sáng suốt, mấy ngày này, mỗi lần tôi nghĩ đến Thẩm Thanh Ngọc đều cảm thấy mình là người lớn mà không làm tròn trọng trách nhiệm của người lớn, nếu không Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không thất vọng đến mức ly hôn với Minh Thành.”
Hai vợ chồng Thẩm Quốc Vinh đưa mắt nhìn nhau, không ai động đến thứ gọi là thỏa thuận bồi thường đó, Thẩm Quốc Vinh xua tay: “Ông Bạc, đều là chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
“Tổng giám đốc Thẩm đừng nói vậy, đúng là những chuyện này đã qua rồi, nhưng tôi không thể xem như không thấy những tổn thương nhà họ Bạc chúng tôi gây ra cho Thẩm Thanh Ngọc.
Đây cũng chỉ là chút bồi thường nho nhỏ, tổng giám đốc Thẩm ông cứ nhận, nó khiến người già cả như tôi đây cảm thấy an tâm.”
Thẩm Quốc Vinh nghe Bạc Vĩnh Cơ nói vậy thì không khỏi thầm cười giễu, trên mặt thì vẫn treo nụ cười: “Ông Bạc đừng nói vậy, đứa nhỏ Thẩm Thanh Ngọc này dễ quên, những chuyện này đã qua hơn một năm rồi, nó sẽ không để trong lòng đâu.”
Ông cụ Bạc lại thở dài: “Tổng giám đốc Thẩm, chuyện trước đây đều là lỗi của người lớn như tôi.
Trước đây tôi ngoan cố, nên mới để Thẩm Thanh Ngọc chịu uất ức, ông yên tâm, sau này, chắc chắn tôi sẽ không để bất kỳ ai trong nhà họ Bạc nói nặng Thẩm Thanh Ngọc câu nào!”
Thấy cuối cùng ông ta cũng nói đến chuyện chính, sắc mặt Lương Thanh Hà chợt sầm xuống, Thẩm Quốc Vinh còn đỡ, nhưng nụ cười cũng không giữ nổi nữa, ông ấy cau mày: “Ông Bạc, ông nói vậy tôi không hiểu lắm, Thẩm Thanh Ngọc đã ly hôn với cậu hai nhà họ Bạc hơn một năm rồi…”