Chương
Nói cái gì cũng được, cảm ơn cũng được, nói anh ảo tưởng cũng được.
Nhưng cô lại không nói gì, cứ rời đi như vậy.
Bạc Minh Thành cảm thấy tối nay bản thân anh từ đầu tới cuối vẫn luôn là một trò đùa, anh không nên mở lời cũng không nên tới đây.
Anh đã sớm kêu Lâm Nam Vũ từ chối tham dự bữa tiệc này, nhưng cuối cùng anh vẫn tới đây, anh cũng không biết vì sao mình lại tới.
Bây giờ xem ra, có lẽ anh đến để làm trò cười cho Thẩm Thanh Ngọc.
Lâm Nam Vũ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt Bạc Minh Thành càng ngày càng khó chịu đang đứng ở cửa khách sạn, cậu ta do dự một chút: “Tổng giám đốc Bạc, xe của chúng ta sẽ tới nhanh thôi.”
Bạc Minh Thành nghe thấy lời của cậu ta, quay đầu lại nhìn cậu ta một cái: “Sau này tất cả bữa tiệc chỉ cần có Thẩm Ngọc Thanh, cứ từ chối tất cả cho tôi.”
Lâm Nam Vũ nghe anh nói như vậy, lập tức hiểu được tại sao tối nay Bạc Minh Thành lại khác thường như vậy.
Nhưng cậu ta không phải Chu Du Dân, không có can đảm như Chu Du Dân để nói ra, cho nên Lâm Nam Vũ chỉ đành phải gật đầu đồng ý: “Tôi biết rồi, tổng giám đốc Bạc.”
Bạc Minh Thành không nói gì, đứng ở đó giống như sát thần. Thỉnh thoảng có người đi ra từ khách sạn nhìn thấy sắc mặt Bạc Minh Thành cũng đều bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch.
Thật may xe đến rất nhanh, Lâm Nam Vũ vội vàng mở cửa xe cho Bạc Minh Thành vào trong.
Trên xe còn có tài xế, cuối cùng cũng không phải có mình cậu ta đối mặt với lửa giận của Bạc Minh Thành.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước đèn đỏ, qua con đường này rồi qua một cái rẽ nữa sẽ đến căn hộ của Bạc Minh Thành.
Bỗng nhiên Lâm Nam Vũ nhớ tới một chuyện rất quan trọng chưa nói với Bạc Minh Thành, cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành trong gương chiếu hậu.
Bạc Minh Thành ngồi ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người đều mang bầu không khí người lạ không được đến gần.
Lâm Nam Vũ khẽ nuốt nước bọt, vẫn kiên trì mở miệng: “Tổng giám đốc Bạc, có một chuyện, tôi còn chưa kịp nói cho anh biết.”
Người đàn ông ngồi ghế sau không có bất kỳ động tĩnh gì, Lâm Nam Vũ lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu: “Thư ký của cô Thẩm hình như lại điều tra lại chuyện của Trần Nguyên Thảo.”
Lâm Nam Vũ vừa dứt lời, Bạc Minh Thành đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen láy trong thùng xe u ám vô cùng dọa người, anh nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Khoảng một tuần trước.”
Vẻ mặt Bạc Minh Thành khẽ cứng đờ, lần đầu tiên anh cảm thấy trong lòng có chút chột dạ: “Mấy cô ấy đã tra ra được gì rồi?”
“Không có, tôi đã cho người ta quan sát thư ký Phó.”
Lâm Nam Vũ đã theo Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy, loại chuyện này không cần Bạc Minh Thành nói cậu ta cũng biết phải làm thế nào.
Chuyện tối hôm đó ngoài mặt thì có liên quan đến Bạc Minh Tâm, thế nhưng Bạc Minh Thành thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra được. Chẳng qua Bạc Minh Tâm cũng là bị ông nội Bạc sai bảo mà thôi, dù sao Bạc Minh Tâm cũng đã đóng nhiều vai xấu, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Thế nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, nói thế nào đi nữa thì Bạc Minh Thành cũng mang họ Bạc, nếu như sự việc thật sự bị Thẩm Thanh Ngọc tra ra được, cho dù Bạc Minh Thành nói mình không biết chuyện gì thì Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể nào tin tưởng.