Chương
Nhưng Phó Ngọc Hải sẵn sàng tự mình ra tay vì một bữa cơm như vậy, từ tận đáy lòng, Thẩm Thanh Ngọc vẫn có cảm động.
Người phía sau mãi nhìn mình, Phó Ngọc Hải tắt lửa, đổ rau vừa xào xong ra đĩa, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng ở cửa, đôi mắt đào hoa chớp chớp: “Có phải cảm động không?”
Nghe câu này của anh ta, Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn, cười nhưng không trả lời câu hỏi của anh ta: “Thơm quá, xem ra tay nghề của anh Phó không tồi.”
Nhìn ánh mắt né tránh của Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải vừa bất lực lại vừa buồn cười: “Còn kỹ năng đánh trống lảng của em không ổn lắm đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc không chịu được khi Phó Ngọc Hải nhìn mình như vậy, cô lướt qua anh ta đi thẳng vào trong, rửa tay rồi đeo bao tay cách nhiệt, bê hai đĩa thức ăn Phó Ngọc Hải nấu xong ra ngoài.
Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng cô, đôi mắt đào hoa cong lên, anh ta xoay người tiếp tục nấu món thứ ba.
Tài bếp núc của Phó Ngọc Hải tốt hơn tưởng tượng của Thẩm Thanh Ngọc, ba món nấu bữa trưa đều là món tốt cho kỳ kinh của cô.
Tất nhiên Thẩm Thanh Ngọc cũng trải qua rồi thì mới biết đến sự chu đáo của Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc vừa xuống máy bay nên không có khẩu vị cho lắm, cô ăn không nhiều, miễn cưỡng ăn được một bát rồi thôi. Cô nhìn Phó Ngọc Hải ngồi ở đối diện: “Trong tủ lạnh có nước ép và rượu vang, anh cần không?”
Phó Ngọc Hải lắc đầu: “Không cần, không có khẩu vị à?”
Thẩm Thanh Ngọc sợ anh ta hiểu lầm nên gật đầu xong rồi lại giải thích: “Vừa xuống máy bay.”
Phó Ngọc Hải cũng ăn xong, dọn bát đũa lại: “Có máy rửa chén không?”
Thẩm Thanh Ngọc sững người, lúc này mới ý thức được Phó Ngọc Hải muốn làm gì.
Cô hơi ngại, dù sao thì người ta cũng đến làm khách mà, cô để khách xuống bếp nấu bữa trưa thì thôi đi, giờ ăn xong còn để khách rửa bát, Thẩm Thanh Ngọc có mặt dày cỡ nào đi nữa thì cũng không làm được chuyện như vậy.
“Không sao, lát nữa tôi bảo dì thu dọn là được rồi.”
“Tiện tay thôi mà.”
Phó Ngọc Hải không bận tâm, đứng dậy dọn thức ăn thừa đi vào bếp.
Thẩm Thanh Ngọc chỉ đành đứng lên đi theo, nhưng còn chưa kịp chạm vào bát đũa thì đã bị Phó Ngọc Hải ngăn lại: “Phụ nữ đến tháng ít đụng vào nước lạnh thì tốt hơn.”
Thẩm Thanh Ngọc hơi bất lực, chỉ đành đi ra.
Chẳng lâu sau Phó Ngọc Hải cũng đi ra, anh ta đã cởi tạp dề, đang chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
Lúc anh ta nấu cơm đã xắn tay áo lên quá nửa, cài chặt khuy lại, tránh để tay áo trượt xuống.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn đường nét cánh ta rõ ràng của anh ta, không ngờ Phó Ngọc Hải lại có một mặt quyến rũ như vậy.
Đường nét cánh tay Phó Ngọc Hải còn đẹp và rắn chắc hơn cả cơ tay của một số huấn luyện viên trong phòng gym.
Cứ nhìn chòng chọc cánh tay của một người đàn ông, nghĩ thế nào cũng thấy không phải phép cho lắm.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn vài giây rồi dời mắt đi, Phó Ngọc Hải cũng đi tới, mở tập tài liệu lúc đầu anh ta cầm tới đặt trước mặt cô: “Đây là tài liệu tôi cho người điều tra được.”