Chương
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải, cầm tập tài liệu lên mở ra, vừa mở ra đã nhìn thấy một dòng chữ viết rất rõ ràng: Ngày mười sáu tháng tám, Trần Nguyên Thảo đã gửi một triệu rưỡi không xác định vào tài khoản của mình, một tháng sau khi gửi khoản tiền này, ngày mười bảy tháng chín được rút ra, không biết đi đâu.
Điều này quả thực rất đáng nghi, một kết quả điều tra khác ở bên dưới còn khả nghi hơn: Theo nguồn tin, Phạm Hoài Diễm – bạn cấp ba của Trần Nguyên Thảo đã nhận được số tiền một triệu rưỡi được chuyển đến vào ngày mười ba tháng tám, nhưng ba giờ chiều ngày mười lăm tháng tám, Phạm Hoài Diễm và Trần Nguyên Thảo uống trà chiều ở Sweet House hai tiếng đồng hồ.
Theo điều trà, một triệu rưỡi trong tài khoản của Phạm Hoài Diễm là do tài khoản nước ngoài chuyển vào, chủ tài khoản tên Diệp Hữu Vi. Diệp Hữu Vi là bạn học cấp hai và cấp ba của cô hai nhà họ Bạc.
Thẩm Thanh Ngọc đọc đến đây, nụ cười trên mặt đã nhạt hẳn.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Hải: “Thế nên chuyện đó có liên quan đến Bạc Minh Tâm?”
Phó Ngọc Hải cười: “Chuyện đó chắc chắn có liên quan đến Bạc Minh Tâm, dù sao thì thuốc trong tay Trần Nguyên Thảo là thuốc mua được thông qua Diệp Hữu Vi.”
Phó Ngọc Hải nói xong, dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Nhưng tôi cho rằng chuyện tối hôm đó, nói một cách chính xác thì chắc là có liên quan đến nhà họ Bạc.
Dù sao thì cách đây không lâu Bạc Minh Tâm bị ông cụ Bạc dùng gia pháp, tôi nghĩ chắc cô ta không lớn gan như vậy, dám tự ý động đến em.”
Thật ra cho dù Phó Ngọc Hải không nói thì Thẩm Thanh Ngọc cũng đoán được.
Chuyện xảy ra đêm đó chắc chắn có quan hệ với nhà họ Bạc.
Dù là trực tiếp hay gián tiếp, Bạc Minh Tâm mới bị Bạc Vĩnh Cơ dùng gia pháp chưa được bao lâu, thậm chí còn bị chính tay Bạc Minh Thành đánh, cho dù da cô ta có dày đến đâu thì trong khoảng thời gian này, cô ta cũng không dám trêu chọc đến cô.
Thẩm Thanh Ngọc đã nghĩ tới điều này ngay khi cô hỏi câu đó.
Khi Thẩm Quốc Vinh đến Lâm Thành để đòi lại công bằng cho Thẩm Thanh Ngọc từ nhà họ Bạc, ông ấy đã nói với Thẩm Thanh Ngọc, ông cụ Bạc Vĩnh Cơ không phải là người dễ trêu chọc, không phải nói nhà họ Thẩm không thể động đến ông ta, mà là người tên Bạc Vĩnh Cơ này khi còn trẻ đã nổi tiếng thích chơi trò đâm sau lưng người khác.
Thẩm Quốc Vinh đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm, tất nhiên ông cũng không phải là người chính trực, dù sao trong giới kinh doanh thăng trầm này, nếu ông ấy không mưu trí thì đã bị người khác nuốt trọn từ lâu rồi.
Nhưng khi nhắc đến Bạc Vĩnh Cơ, Thẩm Quốc Vinh vẫn cảm thấy người này thật hèn hạ, không từ một thủ đoạn nào.
Thế hệ trẻ có thể không biết nhiều về chuyện này, dù sao thì cũng đã gần mười năm kể từ khi Bạc Vĩnh Cơ rút lui khỏi Vi Quang, sau khi nghỉ hưu, ông ta vẫn luôn ở nhà họ Bạc tu thân dưỡng tính, ngày càng chú trọng đến danh tiếng của nhà họ Bạc, hơn nữa cộng với địa vị nổi bật của nhà họ Bạc, có rất nhiều người không muốn nhắc đến những chuyện không vui trong quá khứ, vì vậy có lẽ hầu hết thế hệ trẻ chưa được trải nghiệm thủ đoạn của Bạc Vĩnh Cơ.
Nhưng Thẩm Quốc Vinh thì khác, mặc dù ông ấy nhỏ hơn ông cụ Bạc gần bốn mươi tuổi nhưng Bạc Nhật Nhã không thể thay thế Bạc Vĩnh Cơ, cho nên dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng Bạc Vĩnh Cơ vẫn phải chống đỡ.
Khi Thẩm Quốc Vinh mới phát tài, ông ấy đã từng va chạm với Bạc Vĩnh Cơ, ông ấy không muốn nhắc đến chuyện quá khứ, chỉ nói với Thẩm Thanh Ngọc rằng một người như Bạc Vĩnh Cơ chỉ quan tâm đến lợi ích, không quan tâm đến quá trình, nếu như có thể, vẫn nên để lại một chút lợi ích cho ông ta, kẻo ông ta lại quay đầu như con chó điên cắn lấy cô không chịu buông ra.