Chương
Bạc Minh Thành điều tra Trần Ánh Nguyệt thì biết cô ấy giống với Thẩm Thanh Ngọc, đều là con gái nhà giàu, hai người quen biết đã được hơn hai mươi năm, thân nhau như chị em ruột.
Sau khi Trần Ánh Nguyệt xuống xe thì đi thẳng vào căn hộ, không để ý đến chiếc xe đậu ngay sát cô ấy là xe của anh.
Bạc Minh Thành thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại đang rung liên tục bên cạnh nhưng không hề bấm nút trả lời.
Hai chữ “Ông nội” hiện lên trên màn hình, Bạc Minh Thành chẳng cần nghe điện thoại cũng đoán ra được những gì ông ta muốn nói.
Bạc Minh Thành cảm thấy Bạc Vĩnh Cơ nghĩ Thẩm Thanh Ngọc là kẻ ngu nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy, còn tin chắc rằng Thẩm Thanh Ngọc sẽ tái hôn với anh.
Thật là nực cười, nói không chừng, lúc này Thẩm Thanh Ngọc đã biết hết những việc ông ta làm rồi!
Thẩm Thanh Ngọc ngủ đến trưa, lúc thức dậy thì khẩu vị không được tốt cho lắm, ăn một bát mì cho qua bữa rồi thôi.
Cô vừa ăn mì xong, chuông cửa đã vang lên.
Thẩm Thanh Ngọc cầm bát đũa bỏ vào máy rửa bát, thiết lập xong, rút khăn giấy ra lau tay rồi mới đi đến trước cửa mở cửa.
Lúc nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc nở một nụ cười: “Sao cậu lại tới đây?”
“Còn không phải là bị những đồ ngu xuẩn trên mạng chọc tức hay sao!”
Trần Ánh Nguyệt thật sự tức chết mất thôi, cô ấy vốn cho rằng những người tung tin đồn nhảm Thẩm Thanh Ngọc mang thai đã đủ quá đáng rồi, không ngờ mới chỉ mấy tiếng đồng hồ mà ngay cả cách nói đứa con trong bụng Thẩm Thanh Ngọc là của Bạc Minh Thành cũng có thể xuất hiện.
Quan trọng là còn có người tin, lại còn không ít người tin!
Sau khi hot search đó được đẩy lên, Trần Ánh Nguyệt bị mấy chục người hỏi chuyện có phải thật hay không, cô ấy giải thích với từng người một, nhưng còn có người không tin, cô ấy tức điên lên, trực tiếp chặn luôn những đồ ngốc không tin đó.
Thẩm Thanh Ngọc rót cho cô ấy một cốc nước: “Có gì đáng tức giận chứ, cũng đâu phải là thật!”
Trần Ánh Nguyệt vừa ăn cơm xong là qua đây, đúng là lúc này đang khát, bưng cốc lên ngửa đầu uống hơn nửa cốc nước.
Giải được cơn khát, Trần Ánh Nguyệt mới thở hồng hộc tiếp tục nói: “Đây mới là chuyện khiến người ta tức giận nhất! Rõ ràng là giả nhưng trên mạng lại nói như thật! Cậu không biết đâu, rất nhiều đồ ngốc hỏi tớ chuyện có phải là thật không, hỏi tớ là có phải cậu muốn tái hôn với đồ đàn ông chó má Bạc Minh Thành kia đúng không! Tớ tức lắm rồi!”
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, đặt dâu tây vừa rửa sạch xuống trước mặt Trần Ánh Nguyệt: “Cậu cũng đã nói bọn họ là đồ ngốc rồi, cậu so đo với đồ ngốc làm gì?”
“… Nói thì nói vậy, nhưng vẫn khiến người ta tức lắm!”
Thẩm Thanh Ngọc hừm một tiếng: “Cậu qua đây không chỉ đơn giản là đến trút cơn bực tức với tớ thôi đâu đúng không?”
Không thể không nói, Thẩm Thanh Ngọc vẫn rất hiểu rõ Trần Ánh Nguyệt.
Trước khi cô thức dậy, mười mấy tin nhắn thoại mà Trần Ánh Nguyệt gửi cho cô đã trút được gần hết, vội vàng chạy tới đây đương nhiên là có chuyện khác.
Trần Ánh Nguyệt vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm được đoạn ghi âm, phát cho Thẩm Thanh Ngọc nghe.