Chương
Bây giờ người trong giới đều đang xem trò cười của Thẩm Thanh Ngọc, không nói đến cuộc sống riêng tư của Thẩm Thanh Ngọc ra sao chỉ nói chuyện Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành ly hôn ồn ào một thời, bây giờ chưa đến một năm, Thẩm Thanh Ngọc lại làm lành với Bạc Minh Thành còn mang thai con của Bạc Minh Thành.
Nói thật thì chuyện này có rất nhiều người coi thường Thẩm Thanh Ngọc, cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc không biết tự trọng.
Thẩm Quốc Vinh chỉ có một đứa con gái là cô, sau này chắc chắn sẽ giao nhà họ Thẩm to đùng vào tay cô.
Chỉ cần Thẩm Thanh Ngọc không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì cho dù nửa đời sau cô bị đánh gãy chân nằm trên giường, cô cũng là một trong những người tàn tật giàu có nhất!
Hơn nữa, chỉ dựa vào gia thế của nhà họ Thẩm và nhà họ Lương thì người muốn cưới Thẩm Thanh Ngọc nhiều vô cùng.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại đi vào vết xe đổ, việc này ít nhiều gì cũng khiến người khác coi thường.
Bạn nói bạn không quyền không thế, gả vào nhà họ Bạc bay lên cành cao làm phượng hoàng, người khác nhìn vào tuy rằng ngoài mặt nói tâm cơ nhưng trong lòng ai mà không nhận định người phụ nữ này có sức quyến rũ, chỉ dựa vào sức mình mà vượt qua biết bao nhiêu tầng lớp, chen vào nhà giàu.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc thứ gì cũng có, ly hôn rồi lại đi vào vết xe đổ, bây giờ còn lộ ra chuyện chưa cưới đã có con, người trong giới ngoài mặt thì nói Thẩm Thanh Ngọc gặp được tình yêu thật sự, Bạc Minh Thành cũng là tài năng trẻ, hai người vô cùng xứng đôi.
Nhưng thật sự thì sao?
Không phải đều nói Thẩm Thanh Ngọc không biết tự trọng, không có não, bị nhà họ Bạc quay như chong chóng, e rằng sau này nhà họ Thẩm cũng là vật trong túi nhà họ Bạc rồi.
Thẩm Quốc Vinh không cần nghe những lời này cũng có thể đoán ra.
Nhưng hoàn cảnh hiện nay của họ là muốn giải thích cũng giải thích không rõ, có miệng mà không nói được.
Vào giây phút này, Thẩm Quốc Vinh biết, ông già Bạc sẽ không lãng phí cơ hội này đâu!
Đó, mới sáng ra Thẩm Quốc Vinh đã nhận được cuộc gọi của Bạc Vĩnh Cơ rồi.
“Tổng giám đốc Thẩm, vẫn khỏe chứ?”
Nghe thấy giọng nói của Bạc Vĩnh Cơ, sắc mặt của Thẩm Quốc Vinh hơi trầm xuống.
Điện thoại đang ở chế độ rảnh tay, sắc mặt của Lương Thanh Hà ở bên cạnh cũng không khá hơn là bao.
Lão già xấu xa này đã tạt nước bẩn lên người Tiểu Ngũ nhà mình, giờ lại muốn nó gả vào nhà họ Bạc?
Nằm mơ giữa ban ngày!
Nhưng hai nhà vẫn chưa đến mức cạch mặt nhau, Thẩm Quốc Vinh đáp lại: “Ông cụ Bạc dạo này khỏe không?”
“Tổng giám đốc Thẩm có lòng, khoảng thời gian này tôi đúng là có chút lực bất tòng tâm, già rồi nhưng không chấp nhận được mình già!”
Thẩm Quốc Vinh trong lòng âm thầm chế nhạo, Lương Thanh Hà đứng bên cạnh liếc nhìn Thẩm Quốc Vinh, nói nhỏ vào tai ông ấy: “Ông ta đã tám mươi tuổi, sống cũng đủ lâu rồi!”
Thẩm Quốc Vinh nhìn vợ mình, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, ôm Lương Thanh Hà, an ủi để bà ấy không tức giận.
Thẩm Quốc Vinh vừa an ủi Lương Thanh Hà, vừa nói qua loa lấy lệ với Bạc Vĩnh Cơ: “Nhìn mặt ông giống như mới sáu mươi, sao gọi là già được?”