Chương
Thẩm Thanh Ngọc mơ một giấc mơ, cô mơ về năm mình tuổi. Sau khi cô bị người ta vây đánh ngất xỉu trong ngõ nhỏ, là Phó Ngọc Hải đưa cô đến bệnh viện, nhưng khi đến bệnh viện, lúc cô mở mắt ra lại phát hiện người đứng cạnh giường bệnh cô là Bạc Minh Thành.
Chuông báo thức của điện thoại đang đặt bên cạnh reo rất lớn, Thẩm Thanh Ngọc bừng tỉnh lại, cô mở mắt ra mới phát hiện bản thân đang mơ.
Cô ngồi trên giường lại một lát, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.
Đêm qua hơn một giờ sáng mới ngủ, ngủ chưa đến tiếng cho nên lúc này Thẩm Thanh Ngọc vẫn rất buồn ngủ, vừa trang điểm vừa ngáp.
Xong xuôi cũng đã giờ phút. Vừa mở cửa ra, Thẩm Thanh Ngọc đã thấy Phó Ngọc Hải đứng tựa vào tường, tay cầm một cái vali đứng trước cửa nhà cô.
Anh vẫn đang mặc bộ quần áo đêm qua lúc hai người tách ra. Mùi thuốc lá trên người anh rất nồng, nhưng khi anh mở miệng lại có mùi bạc hà tươi mát: “Thẩm Thanh Ngọc.”
Anh gọi tên cô, giọng nói có chút khàn. Bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy tơ máu, cả người vô cùng tiều tụy không, nhìn anh giống như cả đêm không ngủ.
Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra một chút: “Anh đứng đây cả đêm hôm qua sao?”
Phó Ngọc Hải không trả lời câu hỏi của cô, anh ngẩng đầu nhìn cô. Lần đầu tiên, là lần đầu tiên bên trong đôi mắt hoa đào ấy không có ánh sáng cũng không có ý cười, chỉ xám xịt giống như bị bao phủ bởi màn sương mù không nhìn thấy đường phía trước.
Ngực Thẩm Thanh Ngọc giống như bị cái gì đó nhéo nhẹ, cô không thích nhìn thấy Phó Ngọc Hải như vậy.
“Cầm lấy.”
Phó Ngọc Hải đưa chiếc vali trên tay cho cô, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua, cô có chút khó hiểu: “Đây là gì?”
“Tiền mừng.”
Nói xong, anh cầm lấy tay cô đặt ngón tay cô cầm lên quai vali.
Sau đó Phó Ngọc Hải buông tay, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy có chút nặng cho nên cầm chặt chiếc vali theo bản năng, cô hỏi anh: “Tiền mừng gì vậy? Sao tự dưng khi không anh đưa tôi…”
Nói được nửa lời, Thẩm Thanh Ngọc lập tức phản ứng lại: “Bạc Minh Thành nói với anh rồi à?”
Phó Ngọc Hải không mở miệng hỏi, thật ra chỉ là anh không muốn nghe được đáp án mình không muốn nghe.
Nhưng lời này của Thẩm Thanh Ngọc đã gián tiếp nói ra đáp án. Sắc mặt khẽ anh cứng đờ, nhưng rất nhanh Phó Ngọc Hải đã khôi phục trở lại, nhưng trên mặt không có chút ý cười nào, đôi mắt đào hoa nhìn cô cũng chỉ có sâu không thấy đáy: “Ừm.”
Anh trả lời một tiếng sau đó quay rời khỏi.
Anh đi rất chậm, giống như mỗi một bước đều đi rất khổ sở, nhưng lại giống như anh đang chờ mong cái gì đó.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh như vậy, cô cảm thấy đôi mắt có chút nóng lên. Chưa đợi cô kịp phản ứng lại thì bản thân cô đã mở miệng: “Phó Ngọc Hải.”
Nghe thấy giọng cô, người đàn ông đã đi đến lối rẽ dừng bước.
Lần đầu tiên anh không quay đầu lại nhìn cô, mà cứ quay lưng về phía cô như vậy: “Nếu em muốn gửi thiệp mời cho tôi, vậy thì không cần.”