Chương
Anh ta có thể dễ dàng giành được giải nhất olympic quốc gia, hoặc anh cũng có thể xoay chuyển tình thế trên sân bóng dễ như trở bàn tay.
Thật ra, ngoại trừ tính cách không tốt, nhưng tất cả mọi thứ của Bạc Minh Thành đều đáp ứng đầy đủ các ảo tưởng của học sinh nữ dành cho nam thần.
Trong đoạn cuộc sống “đền ơn” đơn thuần kia, Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể tránh được việc giống như những học sinh nữ khác mà thích Bạc Minh Thành.
Chỉ là con người cô khá cố chấp, vừa thích đã thích nhiều năm như vậy.
Nhưng nếu như theo đuổi gốc rễ, Thẩm Thanh Ngọc thích Bạc Minh Thành chính là vì năm đó khi cô được cứu, thiếu niên ôm cô lên và dịu dàng nói với cô một câu: “Đừng sợ”.
Nhiều lần nửa đêm nhớ lại, Thẩm Thanh Ngọc đều có cảm giác giống như cô được yêu chiều vô tận.
Nếu không phải vì sự dịu dàng kia, chắc Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không để ý đến Bạc Minh Thành nhiều vậy, cũng sẽ không cố chấp cho rằng thiếu niên này chỉ là bên ngoài lạnh lùng, bên trong dịu dàng.
Cô thích Bạc Minh Thành là thật, nhưng cô thích Bạc Minh Thành vì sự dịu dàng của cậu thiếu kia cũng là thật.
Nếu như người lúc đó không phải là Bạc Minh Thành…
Thẩm Thanh Ngọc chưa từng nghĩ đến điều nếu như đó, nhưng hôm nay, cảm giác mãnh liệt không thể bỏ qua kia khiến cô không thể không đối mặt với nó.
Phó Ngọc Hải mới là người đó.
Phó Ngọc Hải có chút ngạc nhiên, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc với biểu cảm vô cùng phức tạp: “Cho nên ý em là, nếu như người cứu em năm đó không phải là Bạc Minh Thành thì em đã không thích anh ta sao?”
“Tôi sẽ không có cơ hội thích anh ta.”
Phó Ngọc Hải chưa từng nghĩ tới, thì ra là như vậy.
Đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình thật sự nực cười, đã nhiều năm như vậy mà anh cứ cho rằng Thẩm Thanh Ngọc là vừa gặp đã yêu Bạc Minh Thành, cho nên cho đến tận bây giờ anh cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Nếu như không phải lần này hai người họ ly hôn, anh không cam lòng thì vĩnh viễn anh vĩnh sẽ không biết được rằng, bản thân anh lại tự tay đẩy Thẩm Thanh Ngọc đến trước mặt Bạc Minh Thành.
Anh tự tay đẩy cô gái mình đã thích nhiều năm như vậy đến trước mặt Bạc Minh Thành.
Đôi mắt Phó Ngọc Hải lập tức đỏ lên: “Là tôi.”
Mặc dù đã đoán được đáp án, nhưng thật sự nghe được hai từ này từ trong miệng Phó Ngọc Hải thì sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc vẫn có chút thay đổi.
Tay cô buông lỏng, túi xách đang cầm trên tay trượt xuống đất đập vào chân hai người.
Nhưng mà hai người không hề để ý, Thẩm Thanh Ngọc nhìn đôi mắt đào hoa ưng đỏ của Phó Ngọc Hải cũng cảm thấy tim thắt lại: “Phó Ngọc Hải, tôi muốn bình tĩnh một chút.”
Thẩm Thanh Ngọc đã không còn tâm trạng gì để đến công ty nữa, cô nhặt túi xách lên, mở cánh cửa ở sau lưng.
Nhìn thấy Phó Ngọc Hải đưa vali cho cô, Thẩm Thanh Ngọc do dự một chút nhưng vẫn xách vali vào.
Người đàn ông vừa nãy vẫn còn tràn đầy hơi thở xâm lược, bây giờ đứng ở cửa, anh nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô vừa luống cuống lại vừa thống khổ, giống như một đứa nhóc làm sai đang bối rối không biết phải làm sao.
Thẩm Thanh Ngọc không đành lòng, nhưng trong lòng cô quả thật rất hỗn loạn.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu, cô cắn răng đóng cửa lại.