Chương
Qua khoảng bảy tám giây, Bạc Minh Thành mới nhấn nút nghe: “Ông nội ạ?”
“Minh Thành, ngày hôm qua Thẩm Thanh Ngọc mới về Nam Thành, cháu biết chuyện đó không?”
Nghe thấy hai chữ “Thẩm Thanh Ngọc”, con mắt sắc bén của Bạc Minh Thành hơi hơi thay đổi một chút: “Cháu không rõ lắm.”
Hai ngày nay anh ta bận rộn, tuy rằng ngày hôm đó Thẩm Thanh Ngọc thừa nhận chuyện muốn phục hôn, nhưng thái độ của cô đối với anh ta cũng không có chuyển biến tốt. Bạc Minh Thành sẽ không đi tìm cô, dù sao anh ta cũng không muốn cãi nhau với cô.
“Ông biết ngay là cháu không biết! Sáng sớm hôm qua ông đã gọi điện thoại cho Thẩm Quốc Vinh, nói về chuyện hôn lễ của cháu với Thẩm Thanh Ngọc. Thẩm Quốc Vinh vốn lòng vòng với ông, nhưng hôm nay, sau khi ông gọi điện, Thẩm Quốc Vinh ở bên kia đã đồng ý rồi, ông ta nói sẽ xem thành ý của nhà họ Bạc chúng ta thế nào, cũng sẽ đến xem hôn lễ mà chúng ta đã chuẩn bị.”
“Bố vợ của cháu đã lên tiếng, chẳng lẽ cháu định mặc kệ hôn lễ này sao?”
Đúng là Bạc Minh Thành không muốn để tâm đến hôn lễ này, bởi vì anh ta biết rõ, hôn lễ anfy là hôn lễ mà nhà họ Bạc làm ra cho người ngoài nhìn vào mà thôi.
Anh ta cũng được, Thẩm Thanh Ngọc cũng được, đều là công cụ để ông cụ nhà họ Bạc trao đổi lợi ích.
Nhưng mà anh ta rất thích Thẩm Thanh Ngọc, anh ta rất muốn phục hôn với Thẩm Thanh Ngọc nên mới không nói nhiều.
Nhưng hôm nay, những câu nói của ông cụ Bạc lại làm cho suy nghĩ của Bạc Minh Thành có vài phần thay đổi.
Hôm qua Thẩm Thanh Ngọc muốn thuyết phục Thẩm Quốc Vinh cho cô và anh ta phục hôn nên đã tự mình trở về Nam Thành một chuyến sao?
Anh ta lại nghĩ tới đêm hôm đó, cô vẫn bình thản đối mặt với anh ta như vậy, thái độ thờ ơ như muốn nói rằng cô vốn không muốn phục hôn với anh ta.
Những ngày này Bạc Minh Thành cũng đã bị kích thích, cũng có lúc xoắn xuýt, đến nỗi anh ta muốn chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, nói với cô rằng có phải cô không muốn phục hôn không.
Nhưng mà mỗi khi bị kích thích, anh ta không nhịn được nhìn chiếc điện thoại cũ kỹ mà Thẩm Thanh Ngọc để lại kia, bên trong đều là những tin nhắn cho anh ta biết rằng Thẩm Thanh Ngọc yêu anh ta như thế nào.
Bạc Minh Thành giống như bị rơi vào bên trong một vòng lặp nghi ngờ vô hạn, anh ta không đi ra ngoài, cũng không biết làm thế nào để đi ra.
Nhưng bây giờ, anh ta không cần chạy ra nữa.
Bởi vì Thẩm Thanh Ngọc thật sự muốn phục hôn với anh ta.
Biết được chuyện này, anh ta hưng phấn một cách khó hiểu, ngay cả lúc nói chuyện với ông cụ Bạc, Bạc Minh Thành cũng bình tĩnh hơn: “Cháu biết rồi, cháu sẽ cho người chuẩn bị.”
Bốn năm trước anh ta và Thẩm Thanh Ngọc kết hôn, hôn lễ vừa tùy tiện vừa đơn giản. Nhưng bây giờ, nhất định anh ta phải cho cô một hôn lễ trọng đại và khó quên.
Có lẽ như vậy, cô có thể bớt giận một chút.
Nghĩ tới đây, sau khi Bạc Minh Thành cúp điện thoại, anh ta lập tức nhấn nút gọi nội tuyến cho Lâm Nam Vũ.
Hai ngày nay tâm trạng của Bạc Minh Thành không tốt, nói chính xác là mấy tháng này tâm trạng của Bạc Minh Thành vẫn luôn không ổn định, hai ngày nay càng bất thường hơn, Lâm Nam Vũ đã tận lực rút ngắn số lần cậu ta vào văn phòng gặp Bạc Minh Thành. Không ngờ đối phương lại có thể chủ động gọi nội tuyến gọi cậu ta đi vào.