Chương
Đi đến cửa phòng làm việc, Lâm Nam Vũ hơi lo lắng thở một hơi, bình ổn cảm xúc xong, cậu ta mới đưa tay gõ cửa.
Vừa gõ cửa hai lần, trong văn phòng đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bạc Minh Thành: “Vào đi.”
Lâm Nam Vũ đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Bạc?”
Bạc Minh Thành ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta: “Liên hệ với bên tổ chức hôn lễ giúp tôi, tiền không là vấn đề, nhưng nhất định phải đạt hiệu quả cao nhất có thể.”
Nghe anh ta nói vậy, hiếm khi Lâm Nam Vũ ngơ ngác một chút, nhưng sau đó cậu ta đã kịp phản ứng: “Tổng giám đốc Bạc, chúng ta thuê người tổ chức hôn lễ cho anh và cô Thẩm sao?”
Dường như Bạc Minh Thành cảm thấy bất mãn vì cậu ta ngu ngốc, anh ta hơi nhíu mày một cái: “Vậy cậu nghĩ rằng là ai?”
Lâm Nam Vũ nhìn Bạc Minh Thành, cũng không biết có phải là ảo giác của cậu ta hay không, nhưng cậu ta cảm giác dường như tâm trạng của Bạc Minh Thành đang rất tốt.
Chẳng lẽ lại là vì chuyện phục hôn với cô Thẩm sao?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nam Vũ cũng hiện ra sự vui vẻ: “Tổng giám đốc Bạc, anh yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi liên hệ với nhà thiết kế ngay, nhất định sẽ khiến hôn lễ của anh và cô Thẩm là hôn lễ long trọng nhất.”
Bạc Minh Thành dùng giọng mũi “Ừ” một cái, Lâm Nam Vũ biết điều lui ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Bạc Minh Thành, anh ta nhìn chỗ văn bản và tài liệu, lại cảm thấy chúng đều khó có thể lọt vào trong tầm mắt của anh ta.
Mấy giây sau, tay cầm bút máy trực tiếp bỏ bút máy xuống. Kéo một ngăn kéo ra, Bạc Minh Thành lấy điện thoại ra, ấn vào tin nhắn cuối cùng: “Tôi muốn gả cho anh ấy.”
Sáu chữ ngắn ngủn lại bao hàm tất cả tâm tình của người nhắn tin.
Bạc Minh Thành nhìn nó, chưa bao giờ anh ta thấy cảm xúc của bản thân mãnh liệt như thế.
Đột nhiên anh ta có chút muốn gặp Thẩm Thanh Ngọc.
Chiều hôm qua Thẩm Thanh Ngọc trở về Nam Thành, sáng sớm hôm nay cô đã bay từ Nam Thành trở về Lâm Thành.
Vừa tới công ty đã mở cuộc họp về hạng mục ở thành Bắc, cuộc họp kéo dài liên tục đến mười hai giờ mười lăm.
Lúc đi ra khỏi phòng họp, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy đói.
“Cô Thẩm.”
Phó Ngọc Lam đi tới, nhìn cô muốn nói lại thôi.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, khẽ cười nói: “Làm sao vậy? Em chưa mua cơm trưa hả?”
Phó Ngọc Lam lắc đầu, chỉ về phía sau: “Tổng giám đốc Bạc đến rồi.”
Lúc nói lời này, thư ký hơi hơi nhíu mày một cái, Thẩm Thanh Ngọc nhìn ra được, Phó Ngọc Lam rất có thành kiến với Bạc Minh Thành.
Thật trùng hợp, cô cũng có thành kiến với Bạc Minh Thành.