Chương
Nhưng mà anh ta nghĩ không ra, rõ ràng cô yêu anh ta như vậy, vì sao còn muốn làm như thế?
Bạc Minh Thành không nghĩ ra, đến cùng là giai đoạn nào xảy ra vấn đề.
Anh ta hút thuốc, xem hơn hai trăm tin nhắn kia trong trong điện thoại hết lần này đến lần khác.
Anh ta tin rằng Thẩm Thanh Ngọc yêu anh ta.
Nhưng mà buổi sáng hôm nay, giống như cả thế giới đều đang nhắc nhở và nói với anh ta, Thẩm Thanh Ngọc không yêu anh ta.
Lâm Nam Vũ, rồi cả Châu Du Dân.
Anh ta không tin, tình cảm mười một năm, sao có thể nói không có là không có.
Anh ta thà tin rằng, Thẩm Thanh Ngọc chỉ là đang cáu kỉnh, cô chỉ đang giận dỗi mà thôi.
Nhưng mà sự thật lại luôn rất tàn nhẫn, sau khi sắp xếp tất cả mọi chuyện lại với nhau, lần lượt nhìn kỹ lại, đáp án luôn khiến cho người ta không muốn chấp nhận.
Lúc trước Thẩm Thanh Ngọc rất yêu anh ta, nhưng cô bây giờ, đã không còn yêu anh ta nữa.
Sự nhận thức này khiến cho anh ta đau khổ và hoảng hốt, anh ta phát hiện mình không có cách nào chấp nhận được sự thật này.
Nhưng mà đối với Thẩm Thanh Ngọc mà nói, chuyện lúc sáng ngày hôm nay, rõ ràng sẽ là khởi đầu cho tâm trạng tốt đẹp cả một ngày của cô.
Dĩ nhiên, tâm trạng tốt đẹp này đã hoàn toàn bị phá tan vào lúc nhìn thấy Bạc Minh Thành.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc rất nhanh đã điều chỉnh lại, bây giờ mà nói, người khó nhất không phải là cô, người thất bại nhất cũng không phải là cô.
Cô cười một tiếng, chủ động đi tới trước mặt Bạc Minh Thành: “Buổi sáng tốt lành nha cậu Bạc, vừa mới tân hôn, sao lại không ở trong nhà ở bên cô Bạc vậy?”
Lời nói đã đến bên miệng của Bạc Minh Thành cứ như thế bị Thẩm Thanh Ngọc chặn lại, anh ta nhìn nụ cười ở trên mặt cô, cùng với mấy phần sung sướng và đắc ý ở trong đáy mắt, trong lòng đột nhiên giật mạnh một cái.
“Vì sao?”
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: “Vì sao gì cơ?”
Cô đang giả ngu với anh ta.
Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, chiếu lên trên mặt Thẩm Thanh Ngọc, khiến cho khuôn mặt cô càng thêm tùy ý xinh đẹp, đồng thời tôn lên nụ cười trên mặt cô càng thêm rực rỡ.
“Vì sao lại muốn hủy bỏ đám cưới?”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy anh ta hỏi lại lần nữa, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn anh ta mà nói từng câu từng chữ: “Dĩ nhiên là, cố ý rồi.”
Lời của Thẩm Thanh Ngọc giống như là một lưỡi dao, đâm thẳng về phía anh ta, theo từng câu từng chữ của cô, lưỡi dao kia cũng đâm sâu vào bên trong từng chút một.
Bạc Minh Thành dần dần thấy khó chịu, buổi kết hôn này, là anh ta tốn thời gian hơn nửa tháng, tự mình giám sát thiết kế, cẩn thận làm ra, váy cưới cũng là anh ta cố ý sửa lại cho xứng với vẻ đẹp của Thẩm Thanh Ngọc…
Tất cả những gì anh ta làm, đều là vì muốn cho cô một lễ cưới vừa hoành tráng vừa khó quên.
Nhưng mà cô lại hủy bỏ dễ như trở bàn tay, thậm chí còn hủy bỏ đến vui vẻ như vậy.