Chương
Bạc Minh Tâm nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói vậy, cả người đã cứng đờ, cô ta quay đầu chạy vào trong biệt thự theo bản năng, nhưng mà Thẩm Thanh Ngọc đã thấy cô ta: “Cô Bạc, đã lâu không gặp nhỉ.”
Có thể nói là Thẩm Thanh Ngọc dẫn người xông vào, bốn tên đàn ông dáng người cao lớn đứng sau cô, bên cạnh còn có Phó Ngọc Hải, quản gia nhà họ Bạc vừa thấy đã biết lần này Thẩm Thanh Ngọc tới gây chuyện.
Nhưng hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đã không còn là mợ hai Bạc, ông ta không cản được người, cũng không dám ngăn cản, đành vội vàng chạy vào gọi người: “Ông cụ, ông cụ, cô Thẩm cô ta…”
Bây giờ ông cụ Bạc vừa nghe thấy tên Thẩm Thanh Ngọc đã nổi giận, mới sáng sớm đã nghe quản gia nhắc tên Thẩm Thanh Ngọc, ông sắc mặt cụ Bạc sầm xuống: “Ông đứng đó ồn ào cái gì?”
Quản gia lau lớp mồ hôi mỏng vừa rịn ra, chỉ xuống dưới lầu: “Ông cụ, cô Thẩm dắt theo vài người đến, nói muốn tìm cô Hai tính sổ!”
Nghe thấy lời quản gia, Hà Ngọc Nhung đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng: “Đúng là quái lạ, đang yên đang lành sao cô Thẩm lại đến tìm cô Hai tính sổ chứ?”
Lời nói của Hà Ngọc Nhung không lớn không nhỏ, nhưng đúng lúc để ông cụ Bạc nghe rõ rành mạch.
Ông cụ Bạc nhớ đến mới sáng sớm Bạc Minh Tâm đã kéo va li đi ra ngoài, lập tức đoán ra phần lớn là Bạc Minh Tâm lại gây chuyện gì đó.
Trong lúc nghĩ ngợi, dưới lầu vang lên tiếng thét chói tai của Bạc Minh Tâm: “Á…”
Bạc Minh Tâm ném va li chạy thẳng vào nhà, nhưng còn chưa chạy được vài bước đã bị hai người đàn ông sau lưng Thẩm Thanh Ngọc đuổi theo đứng chặn trước mặt cô ta.
“Thẩm Thanh Ngọc, nơi này là nhà họ Bạc! Cô dám động vào tôi thử xem!”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy cô ta nói vậy không nhịn được cười: “Xem ra cô hai Bạc cũng biết chột dạ, lúc nói chuyện còn run lên đây này.”
Cô nói xong nhấc chân đi đến trước mặt Bạc Minh Tâm: “Bạc Minh Tâm, tôi đã cảnh cáo cô đừng chọc vào tôi nữa rồi mà đúng không?”
“Rõ ràng là cô chọc vào tôi trước! Cô đi khắp nơi rêu rao với người khác chuyện tôi tỏ tình với Trần Minh Quang!”
Thẩm Thanh Ngọc tức đến bật cười: “Cô Bạc đúng là rất thích đổ tội cho tôi.”
“Tối hôm đó chỉ có một mình cô ở đó, không phải cô thì còn ai?”
Bạc Minh Tâm nhìn Thẩm Thanh Ngọc, vừa tức vừa sợ, mấy ngày nay cô ta đi đâu cũng nghe người ta bàn tán chuyện cô ta tỏ tình với Trần Minh Quang.
Thẩm Thanh Ngọc có chuẩn bị mà đến, đối mặt với sự chất vận của Bạc Minh Tâm, cô chẳng hề hốt hoảng: “Vậy cô Bạc nên hỏi chị em tốt của cô một chút đi.”
Ngay khi tin tức vừa bị truyền ra, Thẩm Thanh Ngọc đã cho người đi điều tra.
Không phải là vì cô tò mò chuyện của Bạc Minh Tâm, chỉ là rõ ràng người đó muốn cô gánh tội thay trong chuyện này.
Bạc Minh Tâm không ra tay với cô thì thôi, nếu Bạc Minh Tâm nghĩ quẩn đổ hết chuyện này lên đầu cô, vậy đừng trách cô không khách sáo.
Nói đến đây cũng thật nực cười, chuyện Bạc Minh Tâm tỏ tình bị truyền ra ngoài, ít nhiều là vì Bạc Minh Tâm không biết chọn bạn mà chơi.
“Cô nói vậy là có ý gì?”