Chương
Hạ Tú Trinh không ngờ rằng Thẩm Thanh Ngọc đã điều tra đến cô ta, cô ta nhớ lại chuyện mấy hôm trước Thẩm Thanh Ngọc xông vào nhà họ Bạc tìm Bạc Minh Tâm tính sổ, cả người sợ hãi run rẩy, nhưng cô ta vẫn mạnh miệng: “Không phải cô Thẩm luôn đối phó với Bạc Minh Tâm sao? Tôi làm như thế, người tìm tôi tính sổ dù thế nào cũng không đến lượt cô Thẩm đâu.”
Cô ta tuyệt đối không thể nhận chuyện này, nếu nhận chẳng phải chứng minh rằng cô ta coi Thẩm Thanh Ngọc như mũi tên sao?
Hạ Tú Trinh vừa dứt lời, cửa phòng riêng lại bị ai đó đẩy ra lần nữa.
Bạc Minh Thành lạnh lùng bước vào: “Cô Hạ nói đúng.”
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, ánh mắt Bạc Minh Thành hơi thay đổi một chút.
Thẩm Thanh Ngọc không ngờ rằng hôm nay lại trùng hợp như thế, côi tới tìm Hạ Tú Trinh tính sổ, Bạc Minh Thành cũng tới tìm Hạ Tú Trinh tính sổ.
Nhìn thấy Bạc Minh Thành, Hạ Tú Trinh đã bị dọa đến mềm nhũn cả người, hai chân run lên, ngã khuỵu xuống sô pha.
Bạc Minh Thành vừa xuất hiện, người sợ hãi không chỉ có Hạ Tú Trinh, dù sao hôm nay các cô ta đến đây là để ăn mừng Bạc Minh Tâm bị đưa ra nước ngoài.
Tuy Hạ Tú Trinh và Bạc Minh Tâm quen biết hơn hai mươi năm, tình cảm ngoài mặt chính là chị em tốt, nhưng thực tế hoàn cảnh nhà họ Hạ thua xa nhà họ Bạc, còn Bạc Minh Tâm lại có tính cách cô chủ nhà giàu, Hạ Tú Trinh làm bạn với Bạc Minh Tâm, nhưng chỉ cần Bạc Minh Tâm không vui sẽ trút giận lên đầu bọn họ.
Hôm nay có mặt ở đây, không có ai là chưa từng a dua nịnh hót Bạc Minh Tâm, rồi lại bị Bạc Minh Tâm trút giận lên đầu.
Bây giờ Bạc Minh Thành tìm tới tính sổ, cho dù mọi chuyện đều do Hạ Tú Trinh làm nhưng bọn họ vẫn thấy chột dạ, dù sao ngày thường đạm người họ không ít lần xúi bậy Bạc Minh Tâm.
Con người mà, làm việc trái lương tâm, sẽ sợ nửa đêm bị quỷ đến gõ cửa.
Tình cảm của họ với Hạ Tú Trinh cũng chẳng tốt tới đâu, có điều vì ghét Bạc Minh Tâm nên mới tụ tập lại.
Nhưng với tình hình bây giờ, đương nhiên thoát thân trước sẽ tốt hơn.
“Tôi nhớ tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Có người mở lời đầu tiên, những người khác cũng sôi nổi nói muốn về.
Mặt Hạ Tú Trinh tức đến trắng bệch, nghiến răng, trong lòng không ngừng mắng các cô ta là đồ đê tiện.
Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc thấy thế lập tức bật cười: “Chậc chậc chậc, đám mấy người đúng là chị em tốt, tai vạ đến nơi tự ai nấy bay.”
Nghe Trần Ánh Nguyệt châm chọc như thế, sắc mặt mấy người kia vô cùng lúng túng, nhưng so với mặt mũi thì họ sợ Bạc Minh Thành giận chó đánh mèo lên người bọn họ hơn.
Nhưng mà họ đi ra ngoài cửa phòng riêng xong lại quay ngược trở vào, bởi vì Bạc Minh Thành cho người canh giữ ngoài cửa.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Bạc Minh Thành, không có ý định khách sáo với anh ta: “Cậu hai Bạc, mọi chuyện đều phải chú ý đến thứ tự trước sau, tôi đến trước, thì tôi sẽ tính sổ trước.”
Bạc Minh Thành nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, lúc cô nói đến đây, tuy trên mặt mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn anh ta vô cùng lạnh nhạt.