"Choang..."
Cả nhà Thẩm Thanh Ngọc vừa đi khỏi, ông cụ Bạc lập tức giơ tay ném tách trà trên bàn trà xuống đất.
Tách trà bằng sứ xanh chất lượng tốt cứ thế bị quẳng xuống đất chia năm xẻ bảy, Bạc Minh Tâm rụt về sau theo bản năng.
"Rốt cuộc là chuyện thế nào? Tại sao Thẩm Thanh Ngọc lại đột nhiên trở thành con gái của Thẩm Quốc Vinh!"
Bạc Minh Tâm chép khóe miệng: "Ai mà biết được, chẳng phải lúc ấy anh hai nói chỉ là con gái nhà bình thường thôi sao?"
"Cháu câm mồm! Chuyện của cháu lát nữa ông sẽ tính sổ với cháu!"
Bạc Vĩnh Cơ sống bảy tám chục năm, đây là lần đầu tiên mất mặt như vậy, hơn nữa mặt này còn mất đến nỗi ông ta không có cách nào kiếm lại được.
Quát Bạc Minh Tâm xong, ông cụ Bạc nhìn về phía Bạc Minh Thành: "Cô ta cũng chưa từng nói với cháu rằng cô ta là con gái của Thẩm Quốc Vinh sao?"
Bạc Minh Thành liếc nhìn ông cụ Bạc một cái: "Chưa từng."
Anh đáp xong bèn nghiêng đầu nhìn về phía Bạc Minh Tâm: "Lúc nãy tổng giám đốc Thẩm cũng đã nói yêu cầu rồi, tự em suy nghĩ xem nên xin lỗi thế nào đi!"
Bạc Minh Thành vừa dứt lời, sắc mặt của Bạc Minh Tâm lập tức trở nên trắng bệch.
Vậy nên, cô ta thật sự phải công khai xin lỗi sao?
"Cháu nhớ ra còn có chút việc, ông nội, mẹ, mọi người cứ ăn cơm đi."
Bạc Minh Thành nhìn Bạc Vĩnh Cơ và Tần Minh Tú một cái, sau đó xoay người rời đi.
Ông cụ Bạc nhìn bóng lưng của anh, nhớ tới những chuyện mà Thẩm Quốc Vinh nói, ông ta nhấc cây ba toong lên gõ thẳng xuống sau lưng ghế sô pha mà Bạc Minh Tâm đang ngồi: "Lập tức công khai xin lỗi cho ông! Chuyện này chưa giải quyết xong thì cháu đừng nghĩ đến ngày được ra khỏi nhà!"
Đây là lần thứ hai Bạc Minh Tâm thấy ông cụ Bạc nổi giận ghê gớm như vậy, lần thứ nhất là lúc những đoạn ghi âm và video kia bị tung lên mạng sau khi Thẩm Thanh Ngọc và anh hai của cô ta ly hôn.
Lúc cây ba toong kia đánh xuống, cô ta còn tưởng rằng sẽ đánh lên người mình, bây giờ đã lấy lại tinh thần rồi nhưng Bạc Minh Tâm không dám nói một câu nào nữa, bèn vội vàng xoay người đi lên tầng.
Lúc này, quản gia nhắc nhở một câu: "Ông chủ, cơm tối đã nấu xong rồi."
Nghe vậy, Bạc Minh Tâm đi được nửa đường không nhịn được mà dừng lại, cô ta giơ tay sờ cái bụng đói meo của mình, đáng thương nhìn về phía Tần Minh Tú ở cách đó không xa.
Tần Minh Tú nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của con gái thì đành khuyên một câu: "Bố, lúc này có sốt ruột cũng không làm gì được, chi bằng ăn cơm trước, sau đó để Minh Tâm..."
"Ăn cơm cái gì, còn ăn cơm! Các người còn có tâm trạng nuốt được cơm à?"
Ông cụ Bạc nói xong, tức giận đến nỗi trực tiếp đi lên tầng.
Cùng lúc đó, sau khi Bạc Minh Thành lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Bạc, mãi đến chỗ đèn đỏ anh mới cho xe dừng lại, nhớ tới lời mà ông cụ Bạc hỏi, anh đưa tay kéo cà vạt ở trước ngực ra.
Thẩm Thanh Ngọc có từng nói với anh rằng cô là con gái của Thẩm Quốc Vinh không?
Chưa từng nói!
Bỗng nhiên Bạc Minh Thành cảm thấy mình giống như thằng ngu bị Thẩm Thanh Ngọc đùa bỡn xoay mòng mòng.
Anh nhớ tới những lời mà mình cảnh cáo Thẩm Thanh Ngọc vào ngày kết hôn, Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy có một ngọn lửa vùi ở trong tim, tựa như muốn thiêu hủy cả người anh.
Lúc đầu anh cảnh cáo cô thế nào?
"Thẩm Thanh Ngọc, làm cho tốt vị trí mợ Bạc của cô, nhà họ Bạc sẽ không để cô thiệt thòi, còn những cái khác, cô cũng đừng mơ mộng hão huyền."
Bây giờ nhớ lại, những lời đó giống như bàn tay vô hình vả vào mặt anh từng cái một.
Thẩm Thanh Ngọc!
Đèn xanh ở trước mặt sáng lên, nhưng Bạc Minh Thành ở trên xe vẫn không nhúc nhích, xe ở đằng sau không kiên nhẫn mà ấn còi ầm ĩ.
Trong tiếng còi vang dội chói tai, Bạc Minh Thành lấy lại tinh thần, anh đen mặt, một lần nữa khởi động xe lao vút về phía trước..