Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

chương 93: 93: vậy tôi đây đành không có nguyên tắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu đổi lại là người khác nghe được lời này của Phó Ngọc Hải thì đã sớm đỏ mặt tía tai, nhưng Thẩm Thanh Ngọc ngoại trừ trong lòng hơi run thì không còn cảm xúc gì khác.

Cô đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt vẫn thản nhiên: “Đây không phải là chuyện thú vị.”

Phó Ngọc Hải nghe thấy lời của cô, cũng không mất hứng, chỉ cười một chút: “Vậy quên đi.

Anh ta không có chút xấu hổ vì thổ lộ bị từ chối: “Ăn khuya không?”

“Cậu Phó muốn ăn gì?”

Phó Ngọc Hải nói tên ra, thậm chí Thẩm Thanh Ngọc còn chưa từng nghe qua, đại khái anh ta cũng đoán được cô không biết chỗ, trực tiếp lấy di động ra mở định vị cho cô.

Đừng nói tên Phó Ngọc Hải này đúng là giỏi ăn nhậu chơi bời, ăn một bữa khuya thôi mà cũng chọn chỗ không bình thường.

Thẩm Thanh Ngọc vừa mới theo anh ta đi vào đã nghe thấy có người chào hỏi Phó Ngọc Hải, là một quán cháo hải sản, quang cảnh đặc biệt tốt, nhìn không giống như ăn hải sản mà giống ăn đồ Tây.

Thời gian này thật ra vẫn còn sớm, trong quán không có nhiều người lắm.

Phó Ngọc Hải chọn một ghế dài yên tĩnh, vừa đưa thực đơn cho Thẩm Thanh Ngọc vừa giới thiệu: “Nơi này còn có BBQ nướng, nhưng chín giờ mới bắt đầu, em nhìn xem có muốn ăn không, nếu có thì tôi bảo người làm cho em là được.”

Thẩm Thanh Ngọc nhướn mày: “Mặt mũi của cậu Phó đúng là rất lớn.”

Phó Ngọc Hải nhìn cô, không chút để ý cười: “Mặt mũi của ông chủ, bọn họ luôn phải cho.”

Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Hơi bất ngờ đấy.”

“Là bất ngờ tốt hay là bất ngờ xấu?”

Anh ta dựa lưng vào thành ghế, cong đôi mắt đào hoa cười như không cười nhìn Thẩm Thanh Ngọc, bên trong đôi mắt đào hoa là ý xuân dào dạt vui vẻ.

Ngay cả Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông tên Phó Ngọc Hải này, nhìn vào rất khó mà không động lòng.

Những cô vừa mới ly hôn, tỉnh táo hơn người bình thường một chút.

Thẩm Thanh Ngọc hơi cau mày, cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là tốt.”

Phó Ngọc Hải cười, không nói gì nữa.

Chuyển biến tốt là thu, đúng là cao thủ tình trường.

Sau khi gọi món, Thẩm Thanh Ngọc cũng đi thẳng vào vấn đề: “Bạn tôi có một chuyện hơi khó xử, muốn tìm cậu Phó giúp đỡ.”

Phó Ngọc Hải nhíu mày, ý bảo cô tiếp tục nói.

“Đàm Anh Phương có thuê hai tầng trên dưới là A và A ở Sáng Ý Viên, cậu ấy muốn khơi thông hai tầng.”

“Theo nguyên tắc, tất cả các cửa hàng của chúng tôi đều không cho phép khơi thông hai tầng trên dưới, nhưng mà…”

Phó Ngọc Hải nói, đột nhiên dừng một chút, nghiêng người về phía trước, lướt qua hơn phân nửa bàn cơm: “Nếu em đã mở miệng, vậy tôi đây đành không có nguyên tắc.”

Đột nhiên anh ta cúi người, khoảng cách giữa hay người chỉ còn nửa thước, Thẩm Thanh Ngọc có thể ngửi được mùi nước hoa đặc trưng như ẩn như hiện trên người anh ta.

Nếu em đã mở miệng, vậy tôi đây đành không có nguyên tắc.

Những lời này, đúng thật là dễ làm người khác động lòng.

Nhưng đáng tiếc, bây giờ lòng cô đã cứng như sắt.

Thẩm Thanh Ngọc cũng nhìn anh ta, thong thả bình tĩnh lên tiếng: “Vậy tôi cảm ơn cậu Phó.”

Phó Ngọc Hải giỏi ăn nhậu chơi bời, quán ăn này là anh ta mở, đương nhiên mùi vị là qua miệng cậu cả Phó đầu tiên.

Tất nhiên hương vị của món cháo hải sản này là đỉnh cao, Thẩm Thanh Ngọc vốn không đói, thế mà lại ăn hai chén từ lúc nào không hay.

“Mùi vị thế nào?”

“Rất ngon.”

Phó Ngọc Hải cầm khăn giấy chấm khoé môi một chút: “Lần sau dẫn em đến nơi khác.”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn đôi mắt đào hoa mỉm cười của anh ta, ma xui quỷ khiến thế nào lại lên tiếng: “Được thôi.”

Nghe thấy một câu “Được thôi” này của cô, ý cười trong đôi mắt đào hoa càng thêm nồng.

Nhưng lời đã ra khỏi miệng, Thẩm Thanh Ngọc không thể thu hồi lại.

Anh ta cũng không được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đúng lúc dời đi đề tài: “Tôi tiễn em.”

“Chẳng phải anh uống rượu rồi sao?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, khẽ cong môi.

“Tôi quay về cùng em.”

“Không cần phải phiền toái như vậy.”

“Tôi không cảm thấy phiền toái.”

Dù sao cũng là mở miệng nhờ vả người ta, Thẩm Thanh Ngọc mím môi, cũng không từ chối.

Đêm nay thật trùng hợp, ăn cơm chiều đụng mặt đoàn người Bạc Minh Thành, đến đây ăn bữa khuya cũng gặp phải đoàn người bọn họ.

Hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải đang định đi, mấy người bọn họ lại vừa tới, người của hai bên cứ không hẹn mà gặp ở cửa như vậy..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio