Đúng lúc Bạc Minh Thành đi ra, nhìn thấy một màn như vậy.
Anh đứng ở đằng kia, ánh mắt đảo qua hai người trước mặt, lúc nhìn xuống thấy vòng cổ của Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành cảm thấy đôi mắt giống như bị cây kim đâm một cái.
Anh nhớ rõ sợi dây chuyền kia, kiểu dáng đơn giản trang nhã, nếu như không phải có một lần khi anh quay lại phòng lấy đồ nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc tháo vòng tay xuống, anh cũng không biết rằng đó là một vòng cổ kiểu nam.
Trí nhớ của Bạc Minh Thành rất tốt, trong ba năm Thẩm Thanh Ngọc gả cho anh, sợi dây chuyền đó gần như không hề rời khỏi cổ tay cô.
Mặc dù biết đây là vòng cổ kiểu nam, nhưng cho tới giờ anh cũng không cảm thấy gì.
Anh cũng không yêu Thẩm Thanh Ngọc, trong lòng cô có ai, thật sự anh không để ý chút nào.
Nhưng mà bây giờ, anh lại nhìn thấy sợi dây chuyền kia đang đeo trên cổ Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành sinh ra xúc động muốn kéo sợi dây chuyền kia xuống.
Chỉ là không chờ anh lấy lại tinh thần từ suy nghĩ xúc động, giọng nói Phó Ngọc Hải truyền tới: “Cậu hai nhà họ Bạc có chuyện gì sao?”
Lúc Phó Ngọc Hải nói lời này, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, giống như khoe khoang ra oai với anh.
Bạc Minh Thành im lặng, lướt qua Phó Ngọc Hải, thằng tắp nhìn về Thẩm Thanh Ngọc phía sau lưng anh ta: “Là tôi đã xem thường cô.”
Ngược lại anh giống như thằng ngu, còn lo lắng cô sẽ bị Phó Ngọc Hải đùa giỡn.
Tâm trạng cả đêm nay của Thẩm Thanh Ngọc đều bị Bạc Minh Thành phá hủy, khó chịu dưới đáy lòng hoàn toàn bị câu nói này của anh gợi lên tâm lý phản nghịch trước nay chưa từng có, cô đi lên trước một bước, khoác tay lên tay Phó Ngọc Hải, lập tức nhìn Bạc Minh Thành bằng cặp mắt giễu cợt, khẽ cười một cái: “Vậy mà tôi không biết rằng cậu hai nhà họ Bạc cũng có lúc xem trọng tôi.”
Bạc Minh Thành bị cô làm cho nghẹn lại, sắc mặt càng khó coi hơn trước.
Phó Ngọc Hải đứng một bên cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nắm chặt tay cô: “Người không quan trọng, không cần quan tâm.”
Anh ta nói xong, đưa tay vén sợi tóc rối bên mặt Thẩm Thanh Ngọc lên, nắm lấy tay Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp đi tới cạnh xe, mở cửa xe ra để cô ngồi xuống.
Hiếm thấy Thẩm Thanh Ngọc phối hợp, cúi người ngồi vào trong xe.
Phó Ngọc Hải nhanh chóng đi qua ghế lái bên cạnh xe, không quá hai giây, chiếc xe nghênh ngang rời đi trước mặt Bạc Minh Thành.
Anh nhìn bóng lưng của chiếc xe con màu đen, nghĩa đến cảnh vừa nãy Phó Ngọc Hải và Thẩm Thanh Ngọc hôn môi và nắm tay nhau, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.
Châu Du Dân vừa chạy theo tới thì gặp anh, sợ sệt đứng ở đằng kia hỏi: “Sao rồi, có phải đột nhiên cảm thấy hơi đói bụng, thay đổi ý định muốn ăn gì đúng không?”
Bạc Minh Thành nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp lên xe của mình.
Cửa xe bị đóng thật mạnh, âm thanh lớn đến mức làm cho cả người chấn động.
Châu Du Dân nhìn bóng xe nghênh ngang rời đi kia, không khỏi chậc một tiếng: “Cậu ta xảy ra chuyện gì vậy?”
Trước đây khi còn kết hôn với Thẩm Thanh Ngọc, còn xem người ta như người tàng hình, sao bây giờ ly hôn rồi, chạm mặt nhau, nhìn Bạc Minh Thành cứ như Thẩm Thanh Ngọc trộm mất mấy trăm triệu tiền tiết kiệm của anh vậy?
Từ Việt Quốc hơi nhíu mày lại: “Ham muốn giữ lấy kỳ lạ của đàn ông chứ sao.”
Châu Du Dân không hiểu lắm: “Có liên quan gì đến việc này?”
Từ Việt Quốc liếc anh ta một cái: “Hỏi cậu một vấn đề, nếu như người vợ trước sau khi ly hôn với cậu lại tìm được nửa kia, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
Châu Du Dân ngơ ngác một chút: “Còn cảm thấy thế nào, đương nhiên là muốn chúc phúc, cả hai đều ly hôn rồi, cô ấy cũng không vụng trộm kiếm người sau lưng tôi!”
Đột nhiên Từ Việt Quốc không biết làm sao để phản bác lại: “...!Xem như tôi chưa nói gì.”.