Chương 1111 “Thì sao? Muốn tôi khen anh à?” Bạch Dương hờ hững đáp lại anh ta. Phó Kình Hiên cười khẽ: “Không cần đâu, nhưng nếu em muốn thì cũng được.” “Tôia chẳng muốn tí nào cả.” Bạch Dương quay đầu đi Có điều cô lại quay sang nhìn anh ngay, nói với vẻ mặt hết sức phức tạp: “Ban nãy cảm ơn anh.” “Hả?” Dường như Phó Kình Hiên không hiểu ý của cô. Bạch Dương chỉ đành nói rõ ra: “Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.” “Không có gì, tôi không thể nào trơ mắt nhìn Cố Việt Bân gây phiền toái cho em.” Phó Kình Hiên ngồi xuống ghế sô pha, anh nhìn cô với đôi mắt chứa chan tình cảm. Bạch Dương không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, cô không khỏi chau mày: “Thật ra anh chẳng cần làm như vậy đâu, tôi biết Cố Việt Bân muốn làm gì, ông ta muốn dùng tờ giấy xét nghiệm DNA ấy để vả mặt tôi ấy mà, rồi lại tung đồn nhảm ném tôi vào tù, nhưng thật ra anh không ra mặt thì tôi vẫn có cách đối phó với ông ta, ông ta không làm gì được tôi đâu.” Sau khi nghe cô nói thế, Phó Kình Hiên mím môi. Bởi vậy cô đang chê anh làm chuyện ruồi bu à? “Em có cách gì?” Phó Kình Hiên hỏi. Bạch Dương lắc lắc đầu: “Đây là bí mật, tôi không thể nói với anh được.” Sau khi nói dứt câu, cô đưa điện thoại cho anh: “Sếp Phó, có thể giúp tôi gọi cho dì Trương không? Trễ lắm rồi, tới giờ tôi phải ve. Hôm nay đến đây là để vạch trần thân phận thật sự của Lý Thất. Nhưng cô chẳng ngờ Lý Thất lại là Cố Mạn Tình, tiếp tục ở lại đây chẳng có ý nghĩa gì cả. Phó Kình Hiên cầm điện thoại của Bạch Dương nhưng lại không gọi giúp cô, anh bước đến ngồi xổm trước mặt cô, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “Bạch Dương, em có nghe thấy hết những gì tôi nói với Cố Việt Bân ban nấy không?” “Ừ” Bạch Dương gật đầu, cô ngạc nhiên: “Sếp Phó hỏi thế để làm gì?” Phó Kình Hiên đặt điện thoại của cô sang một bên, anh nắm tay cô. Bạch Dương giật mình: “Anh làm gì thế?” Cô rụt tay lại trong vô thức. Nhưng Phó Kình Hiên lại không buông, dù anh nắm tay cô rất chặt nhưng lại không làm cô đau. Lòng bàn tay anh nong hôi hổi, cứ như thể đốt được một cái lỗ ra vậy. “Phó Kình Hiên, anh buông ra!” Bạch Dương nhíu mày. Phó Kình Hiên không buông: “Bạch Dương, những gì tôi nói ban nãy đều là thật cả, em là người tôi yêu thật lòng, bởi thế em có thể cho tôi một cơ hội không? Một cơ hội để tôi bù đắp cho em, đến bên cạnh em lần nữa.” Kết hôn sáu năm, trước giờ cô luôn theo 9⁄11 đuổi anh. Còn bây giờ đến lượt anh rồi. Cơ hội? Bạch Dương cười châm biếm: “Xin lỗi Sếp Phó, tôi không thể cho anh cơ hội, đầu tiên là chúng ta đã ly hôn rồi, từ trước đến nay †ôi chưa từng nghĩ đến việc tái hôn với chồng cũ, thứ hai tại sao tôi lại phải cưới người mà tôi không yêu chứ, cơ hội để theo đuổi tôi à? Nếu là anh, anh có cho một người mà anh không yêu cơ hội không?”