Chương 1189Bạch Dương đứng lên, bước tới bên cạnh †ự thay cho mình bộ đồ răằn ri nữ, rồi ôm theo bộ quần áo đã ướt của mình và của Phó Kình Hiên tới bên đống lửa. Cô dùng cành cây móc quần áo bên cạnh đống lửa để hong khô.Đang hong lửa, bụng Bạch Dương bỗng kêu lên rồn rột.Cô mới bàng hoàng phát hiện ra đã một ngày dài mình chưa ăn gì cả.““Đói quá đi!” Bạch Dương xoa bụng, không nhịn được lẩm bẩm. Tiếp đó, cô quay qua nhìn đống xoong nồi bát đũa.Cô chưa xem kỹ nên không biết ở đó có đồ ăn gì không.Nghĩ vậy, Bạch Dương bèn bỏ cành cây †rong tay xuống, sau đó đứng lên đi về phía để xoong nồi bát đũa.Lục tìm một lúc, cô thực sự tìm được một vài gói bánh quy hút chân không cùng với mấy chai nước suối.Bạch Dương nhìn thấy thế mà kích động đến mức nước mắt lưng tròng.Cô vội vàng xé vỏ túi bánh, mở nắp chai nước suối rồi quay lại bên đống lửa ngồi an.Loại bánh quy này có hạn sử dụng ba năm, cho nên cô hoàn toàn không cần lo lắng ăn phải đồ hết hạn.Đúng lúc Bạch Dương ăn dở thì phía sau cô vang lên tiếng ho.Bạch Dương nghe thấy thế, vội vàng nhíu mày. Cô cố nuốt bánh quy khó nuốt kia rồi quay đầu lại nhìn.Thấy Phó Kình Hiên chống người ngồi dậy, cô bèn vội vàng bỏ nước và bánh quy xuống, chạy đến phía anh: “Phó Kình Hiên.”Nghe thấy tiếng cô, Phó Kình Hiên mở mắt, thấy ánh mắt lo lắng ân cần của cô, giọng nói của anh khàn đặc, yếu ớt gọi: “Bạch Dương.”“Tôi đây.’ Bạch Dương gật đầu.Phó Kình Hiên lại chống người ngồi dậy.Nhưng do anh không có sức, lại thêm vào một cánh tay không thể cử động cho nên mới chống người được một chút lại thiếu chút nữa thì ngã xuống.Bạch Dương thấy thế bèn vội vàng tới đỡ anh, nói: “Anh đừng động đậy. Anh muốn ngồi dậy phải không? Tôi giúp anh.”Nói xong, cô gắng sức đỡ anh ngồi dậy, sau đấy xoay người ngồi xuống.Phó Kình Hiên đang định nói cảm ơn thì bỗng nhìn thấy bộ quần áo rằn ri hơi nhỏ trên người mình cùng tấm chăn cũ kỹ, anh không khỏi sững sờ.Sau đó, anh lại phát hiện ra một tình huống khác, chính là hang núi này và những vật dụng trong hang là thế nào đây?“Những thứ này… ở đâu ra vậy?” Phó Kình Hiên nhấc tấm chăn mềm trên người mình lên, hỏi.Bạch Dương ngồi xuống giải thích: “Trong hang có sẵn.”“Có sẵn?” Phó Kình Hiên nhướng mày, vô cùng kinh ngạc trước đáp án này.Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy. Tôi cõng anh chuẩn bị ra khỏi cánh rừng này, xem bên ngoài có người ở hay không, chỉ cần có người thì chúng ta sẽ được cứu. Kết quả là không đợi được đến khi ra ngoài thì thời tiết thay đổi. Sau đó tôi phát hiện ra hang núi này, mang anh vào đây tránh mưa. Đi vào trong thì thấy những thứ này.”