Chương 1207 Trần Thi Hàm ngại ngùng lên tiếng: “Đúng vậy, tổng giám đốc Bạch, tôi gọi cho cô là để xin từ chức. Tôi phải trở về thủ đô rồi.” “Được, tôi đồng ý.” Bạch Dương trả lời, sau đó mím môi: “Nhưng mà…” “Nhưng sao?” Trần Thi Hàm nghỉ ngờ hỏi. Bạch Dương thở dài: “Là thế này, tôi cần cô giúp một chuyện. Cô biết chuyện Lương Triết có bệnh tâm lý đúng không?” “Tôi biết.’ Trần Thi Hàm ừ một tiếng. Bạch Dương lại nói: “Hai ngày trước, bởi vì một số chuyện nên Tiểu Triết bị k1ch thích, dẫn đến nhân cách thứ hai của cậu ấy sinh ra… Không, cũng không hẳn là sinh ra. Từ rất lâu trước đó đã có sự xuất hiện của nhân cách thứ hai này rồi, chẳng qua là nó vẫn luôn ở trạng thái ngủ say. Nhưng bây giờ nhân cách thứ hai kia đã thức tỉnh, chiếm lấy quyền làm chủ cơ thể của Tiểu Triết, đồng thời ôm lòng thù địch với nhân cách chủ là Tiểu Triết. Cậu ta định tìm bác sĩ tâm lý để triệt tiêu nhân cách chính của Tiểu Triết.” “Cái gì?” Nghe Bạch Dương nói, giọng nói của Trần Thi Hàm lập tức cao lên: “Tổng giám đốc Bạch, ý cô là, bây giờ Lương Triết đã không phải là Lương Triết trước đó nữa ư? “Đúng vậy. Đó là nhân cách thứ hai của Tiểu Triết, một nhân cách vô cùng xấu xa. Cậu ta muốn tiêu diệt nhân cách chính Tiểu Triết để độc chiếm cơ thể. Cho nên tôi mong sau khi cô trở về thủ đô thì để ý đến cậu ta, tuyệt đối không thể để cậu ta đi tìm bác sĩ tâm lý tiêu diệt Tiểu Triết được. Xin nhờ cô.” Bạch Dương nắm chặt điện thoại cầu xin. Trần Thi Hàm cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi tổng giám đốc Bạch. Cô yên tâm, tôi đã hiểu rồi.” Mặc dù nhân cách thứ hai này cũng là Lương Triết, nhưng tổng giám đốc Bạch đã nói, nhân cách thứ hai này có tính cách cực kỳ xấu xa, vô cùng khó lường và nguy hiểm. Chỉ với điểm này thôi, cô cũng muốn để Lương Triết trước đó trở về. “Cảm ơn cô.” Nghe Trần Thi Hàm đồng ý, Bạch Dương xúc động vội nói cảm ơn. Trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hai người lại nói thêm chút chuyện rồi mới cúp điện thoại. Bạch Dương đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn Phó Kình Hiên trên giường bệnh. Cũng đã trở về được hai ngày rồi, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại. Bạch Dương đưa tay sờ lên trán Phó Kình Hiên, cơn sốt đã hạ toàn toàn, nhưng tại sao anh vẫn chưa tỉnh? “Bảo bối.” Lúc này, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ cửa. Bạch Dương rút tay khỏi trán Phó Kình Hiên. Cô quay đầu nhìn ra cửa, thấy Lục Khởi đứng bên ngoài, lên tiếng hỏi: “Sao vậy?” “Chẳng phải em còn phải đến Thiên Thịnh sao? Sắp đến giờ rồi.” Lục Khởi buông nắm †ay khỏi cửa, nhắc nhở cô. Bạch Dương khẽ giật mình, sau đó vội vàng đứng lên: “Đúng rồi, em suýt quên mất.”