Chương 1219 Nhưng mà bây giờ đối mặt với Phó Kình Hiên, Bạch Dương không nói được lời từ chối, sau vài giây do dự cô vẫn gật đầu đồng ý: “Được.” Phó Kình Hiên cười: “Thế thì tốt. Tôi sẽ không tiếp tục nghĩ cách theo đuổi lại em nữa. Chúng ta cứ làm bạn bè với nhau như vậy, tôi có thể bầu bạn với em hết đời này, vậy cũng tốt lắm.” Xác suất tìm được tim quá thấp, thấp đến mức gần như bằng không. Vậy nên anh đã định trước là một kẻ chết yểu, chỉ có thể sống thêm ba năm nữa. Người như anh không thể cho cô hạnh phúc, dù có theo đuổi được cô cũng chỉ là hại cô mà thôi. Cho nên cứ để thế này đi. Bạch Dương nghe thấy lời Phó Kình Hiên nói, con ngươi hơi co rụt lại. Anh nói anh sẽ không nghĩ cách theo đuổi lại cô nữa là có ý gì? Là biết không có hy vọng nên muốn từ bỏ sao? Bạch Dương cụp mắt, không hiểu sao lại thấy trong lòng hơi khó chịu. Nhưng chút khó chịu này biến mất rất nhanh. Vì cảm giác này đến nhanh mà đi cũng nhanh nên Bạch Dương không nhận thấy mình có gì bất ổn, cô rót cho anh một cốc nước: “Anh mới ba mươi mà đã nói chuyện đi đến cuối đời, có phải nhanh quá rồi không?” Không bàn đến nửa câu đầu của anh. Nửa câu sau nghe thế nào cũng có cảm giác như anh đang để lại di ngôn. Mắt Phó Kình Hiên thoáng động, anh nhận cốc nước trong tay cô: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi muốn đi vệ sinh, em giúp tôi được không?” “Được.” Bạch Dương gật đầu rồi dìu anh xuống giường. Phó Kình Hiên có thể tự đi vào nhà vệ sinh, dù sao thì chân anh cũng không bị gì. Nhưng Bạch Dương muốn giữ bình truyền nước cho anh. Cũng vì vậy nên khi Phó Kình Hiên vào nhà vệ sinh, Bạch Dương lẳng lặng đứng ngoài cửa đợi. Khi anh đi ra, cô lại dìu anh về giường bệnh, treo lại bình truyên nước lên giá đỡ. Bạch Dương vừa làm xong những việc đó thì điện thoại của cô liền đổ chuông. “Tôi nghe điện thoại.” Sau khi nói với Phó Kình Hiên một tiếng, Bạch Dương lấy điện thoại ra nhìn thử. Thấy ông ngoại gọi tới, cô vừa mừng vừa Sợ. Phó Kình Hiên thấy vẻ mặt cô như thế, lông mày bất giác nhíu lại. Điện thoại của ai mà cô lại vui như thế? Bạch Dương không để ông ngoại phải đợi quá lâu, cô lập tức bắt máy: “Ông ngoại.” Nghe thấy xưng hô của Bạch Dương với người ở đầu bên kia điện thoại, chút khó chịu trong lòng Phó Kình Hiên lập tức tan biến. Thì ra là trưởng bối à. Vậy thì không sao.