Chương 1220 “Dương Dương.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói từ ái của ông cụ. Hốc mắt Bạch Dương đỏ lên, cô nũng nịu nói: “Ông ngoại, cuối cùng ông cũng gọi điện thoại cho con rồi. Từ sau lần trước gặp mặt, chúng ta đã không liên lạc với nhau bốn tháng rồi đấy. Nếu ông không chủ động gọi cho con, con cũng không liên lạc với ông được.” Hết cách rồi, ai bảo ông cụ là một nhà khảo cổ cơ chứ? Không ở trong rừng sâu núi thẳm thì là dưới cổ mộ, điện thoại không có tín hiệu, có muốn liên lạc cũng không được. Ông cụ cũng biết mình đuối lý, chột dạ cười trừ: “Xin lỗi Dương Dương nhé. Tại bận nên ông ngoại mới không có thời gian còn gì: “Con biết nên con mới không giận ông. Còn nữa này, ông ngoại, con nói cho ông biết một tin tốt. Thiên Thịnh đã đi vào quỹ đạo rồi.” Bạch Dương nắm chặt điện thoại nói với ông. Ông cụ kinh ngạc không thôi: “Hả? Đã đi vào quỹ đạo rồi ư? Sao lại nhanh thế?” Mặc dù ông cụ không làm kinh doanh nhưng cũng biết với tình hình của Thiên Thịnh, muốn ổn định lại trong thời gian bốn tháng hoàn toàn là điều không thể. Bạch Dương gật đầu: “Hơi nhanh thật, nhưng đó là nhờ có quý nhân giúp đỡ.” Cô nhìn Phó Kình Hiên. Không sai, quý nhân cô nói chính là anh. Vì nếu anh không hợp tác với Thiên Thịnh, không trả mười mấy nghìn tỷ giúp Thiên Thịnh thì chắc chắn bây giờ Thiên Thịnh vẫn đang chìm trong khủng hoảng. Đương nhiên Phó Kình Hiên hiểu quý nhân mà Bạch Dương nhắc đến là mình, anh hơi nhướng mày, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Quý nhân? Cô nói anh là quý nhân của cô? Anh còn cho rằng cô chuẩn bị nói là Lương Triết, Lục Khởi hay Trình Minh Viễn gì đấy chứ. Không ngờ rằng cô lại nói là anhI Điều này khiến bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên bất giác mỉm c, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Ở đầu bên kia điện thoại, ông cụ nghe thấy Bạch Dương nói như thế thì rất vui mừng, ông cười nói: “Thì ra là thế. Nhưng mà Dương Dương, con cũng rất cừ đấy. Nếu con không có bản lĩnh thì dù có quý nhân giúp đỡ, con cũng không thể nào điều hành Thiên Thịnh ổn định lại trong vòng bốn tháng ngắn ngủi như thế được đâu. Xem ra, lúc trước giao Thiên Thịnh cho con là chuyện vô cùng chính xác, Thiên Thịnh nằm trong tay con, ông già này cũng yên lòng rồi.” Nghe cụ ông nói chắc nịch, tim của Bạch Dương mới về vị trí cũ, lòng ấm áp: “Cảm ơn ông ngoại đã khích lệ, mà ông này, tại sao ông lại gọi điện cho con thế? Nhiệm vụ lần khảo cổ này sắp kết thúc rồi ạ?” “Vẫn còn sớm, một cuộc khảo cổ lớn thế này, chưa được một năm thì chưa kết thúc nổi đâu. Bọn ông chỉ mới đào thông mộ chủ, ngày mai chuẩn bị đi vào nên ông mới gọi điện nhờ con tranh thủ về nhà tổ một chuyến, lấy một bản bút ký khảo cổ trong phòng sách gửi cho ông.” “Hóa ra là thế, con biết rồi, khi nào ông cần? Gấp không ạ?” Bạch Dương hỏi. Nhà tổ của ông ngoại là ở tận nông thôn, cô lái xe đến đó cũng phải mất tận ba tiếng đồng hồ. Nếu cần gấp, bây giờ mà xuất phát thì e phải tối mới đến. “Không gấp lắm, con gửi trong tuần là được, lát nữa ông sẽ gửi địa chỉ cho con.” Cụ ông cười thoải mái. Bạch Dương gật đầu: ‘Vâng ạ, vậy mai con sẽ đến nhà tổ ngay.” Sau đó, hai ông cháu lại thăm hỏi tình hình gần đây của nhau rồi mới lưu luyến ngắt máy.