Chương 1223 Bọn họ vừa bước ra ngoài, trợ lý Trương đã quay lại. “Tổng giám đốc Phó, tôi đã dặn dò rồi, tin chắc là chẳng bao lâu bên phía các sân bay lớn sẽ báo tin.” Trợ lý Trương ôm một xấp hồ sơ đi vào phòng bệnh báo cáo. Phó Kình Hiên ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết. Trợ lý Trương đưa hồ sơ tới: “Tổng giám đốc Phó, đây là những văn bản cần chữ ký của anh, có thời gian thì anh xem qua chúng một chút.” “Đặt ở đó đi.” Phó Kình Hiên chỉ vào đầu giường. Trợ lý Trương đặt xấp hồ sơ lên rồi đánh giá cả căn phòng, nhìn thấy chỉ có tổng giám đốc Phó của mình, ánh mắt anh ta chìm xuống: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đi rồi à?” “Cô ấy về làm bữa tối cho tôi.” Ánh mắt của Phó Kình Hiên bỗng chốc trở nên hiền hòa hơn. Trợ lý Trương ngạc nhiên, trừng to hai mắt: “Làm bữa tối?” “Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu: “Cậu bất ngờ lắm à?” “Đương nhiên.” Trợ lý Trương cũng không phủ nhận, anh ta đẩy gọng kính, trả lời: “Cô Bạch nấu bữa tối cho anh thế này, không giống cô ấy lắm” Dù sao thì thái độ của cô Bạch với tổng giám đốc Phó không giống như kiểu sẽ nấu cơm cho anh ăn. Hơn nữa, trước kia tổng giám đốc Phó cũng từng vì cứu cô Bạch mà bị thương, thế nhưng cô Bạch hoàn toàn phớt lờ anh. Vậy nên khi nghe cô Bạch nấu cơm cho tổng giám đốc Phó, sao chuyện này có thể khiến người khác tin được chứ. Phó Kình Hiên nhìn nét ngạc nhiên trong mắt trợ lý Trương là biết anh ta đang nghĩ gì, bờ môi mỏng của anh cong lên, giọng điệu tỏ vẻ đắc ý và khoe khoang: “Tại sao lại không giống cô ấy chứ? Cô ấy không chỉ nấu cơm cho tôi mà về sau còn đích †hân chăm sóc tôi nữa đấy.” “Thật không vậy?” Trợ lý Trương không chỉ trừng to hai mắt mà còn há hốc miệng. Phó Kình Hiên bình thản liếc nhìn anh ta: “Cậu cảm thấy tôi sẽ lừa cậu à?” “.” Trợ lý Trương không phản bác. Đương nhiên chẳng cần thiết phải lừa anh †a. Bởi vì làm vậy chẳng có nghĩa lý gì cả. Thế nên đây là sự thật, cô Bạch thật sự chăm sóc tổng giám đốc Phó! “Tổng giám đốc Phó, là anh chủ động đề nghị, hay là…” “Là cô ấy chủ động.” Phó Kình Hiên ngắt lời anh ta. Trợ lý Trương có vẻ đăm chiêu, xoa cằm nói: “Thế hẳn là do cô Bạch cảm ơn anh cứu mình. Nhưng mà tổng giám đốc Phó, anh tính thế nào?” “Là sao?” Phó Kình Hiên nheo mắt. Trợ lý Trương nhìn anh: “Đương nhiên là cơ hội chứ sao nữa. Đây chính là cơ hội tốt nhất để cô Bạch và anh tái hợp. Lần cứu này của anh khác trước kia, lần này anh đã không màng tính mạng của mình để cứu cô ấy mà. Nó choáng ngợp hơn, xúc động lòng người hơn những lần trước. Từ việc cô Bạch chủ động chăm sóc anh là có thể thấy cô ấy đã không còn ghét anh nữa, cô ấy lại còn nợ anh một mối ơn lớn, thế nên chỉ cần anh bảo cô Bạch tái hôn thì chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.” Phải thừa nhận rằng đây là một cơ hội ngàn năm có một.