Chương 1228 “Hóa ra là vậy.’ Bạch Dương nghe vậy liền hiểu ra. Hóa ra Phó Kình Hiên đã đánh tiếng trước rồi. “Cô Bạch mau vào đi, anh Phó đợi cô lâu lắm rồi.” Điều dưỡng mở cửa hẳn ra. Bạch Dương nhướng mày: “Đợi tôi lâu lắm rồi?” “Đúng vậy, mười phút trước anh Phó còn bảo cô ra ban công nhìn xem có cô gái nào trông rất xinh đang cầm hộp cơm hay không.” Cô điều dưỡng đáp. Bạch Dương cười cười: “Tôi biết rồi, làm phiền bác rồi ạ” Xem ra Phó Kình Hiên đã đói lắm rồi. Cũng đúng, bây giờ sắp tám giờ rồi, cô tới hơi muộn. Bạch Dương cầm hộp giữ nhiệt đi vào phòng bệnh. Phó Kình Hiên tựa vào thành giường, nhắm mắt như đang ngủ. Nhưng Bạch Dương biết anh chắc chắn chưa ngủ, mới nãy cô còn nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại mà. Bạch Dương khế bước qua, đặt hộp giữ nhiệt ở chiếc bàn đầu giường, mở miệng gọi người đàn ông: “Tổng giám đốc Phó.” Người đàn ông nghe được giọng của cô, mắt bỗng mở ra, ánh nhìn sâu xa khóa chặt cô: “Tới rồi đấy à?” “Ừ”’ Bạch Dương gật đầu: “Xin lỗi, để anh phải đợi lâu rồi, tôi nấu cho anh ít cháo thịt nạc, làm thêm mấy cái bánh củ mài, anh nhìn xem có thích không.” Vừa nói cô vừa mở hộp giữ nhiệt ra, múc cháo cho anh. Phó Kình Hiên nhìn động tác của cô, ánh mắt dịu dàng hẳn đi: “Chỉ cần là em làm, tôi đều thích.” Động tác của Bạch Dương hơi khựng lại, nhưng rất mau đã làm như không có chuyện gì, tiếp tục múc cháo. Múc cháo xong, cô đưa cho anh: “Cẩn thận một chút, hơi nóng đấy.” Phó Kình Hiên dùng một tay chống người ngồi thẳng lên rồi lấy bát cô đưa: “Cảm ơn. Nhưng sau khi anh nhận bát, hai người mới nhận ra rằng một tay của anh không thể cử động, cho nên chỉ có một tay thì hoàn toàn không thể ăn được. Dù sao cầm được bát cũng không cầm được thìa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bắt đầu trở nên gượng gạo. Qua vài giây, Bạch Dương ngại ngùng đằng hắng một tiếng: “Thế thì, tôi…” “Tôi xuống giường ăn vậy.” Phó Kình Hiên ngắt ngang lời của cô, bỏ bát xuống đầu giường, Nhưng anh còn chưa làm vậy thì đã bị Bạch Dương chặn lại. “Đừng, anh cử động tới cử động lui không tiện đâu, để tôi đút cho anh đi.” Bạch Dương nói. Phó Kình Hiên sững người, sau đó con ngươi tăm tối nhìn cô, giọng có chút khàn: “Em có biết mình đang nói gì không? Em muốn đút cho tôi?” “Ừ” Bạch Dương gật đầu: “Có gì không đúng à?” Nhìn vẻ ngơ ngác trong ánh mắt cô, Phó Kình Hiên liền biết cô vẫn không hiểu ra vấn đề, anh khẽ cười một tiếng: “Bạch Dương, đút cơm cho người khác là hành vi rất thân mật. Em có chắc là em vẫn còn muốn đút cho tôi chứ?”