Chương 1230 Phó Kình Hiên bỏ quyền sách trong tay xuống: “Có thể đợi một chút hãng đi không?” “Tại sao?” Bạch Dương khó hiểu nhìn anh. “Muốn em nói chuyện với tôi một lát.” Phó Kình Hiên nhìn vào mắt cô: “Có được không?” Bạch Dương nhìn giờ, sau khi do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng mà mười giờ tôi nhất định phải đi. Ngày mai tôi còn phải về quê.” “Được.’ Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười. Bạch Dương bỏ túi xách xuống, lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Còn Phó Kình Hiên nói là muốn cô nói chuyện với anh một lúc, nhưng thực sự hai người lại chẳng nói chuyện mấy. Suốt cả quá trình, Phó Kình Hiên đều dạy Bạch Dương chuyện kinh doanh, phương pháp tốt nhất để quản lý tập đoàn, xu hướng phát triển tương lai của tập đoàn và cả các sản nghiệp phù hợp để Thiên Thịnh đầu tư. Vốn dĩ lúc mới đầu, Phó Kình Hiên định từ từ dạy cho cô những thứ này. Nhưng bây giờ anh chỉ còn sống được thêm ba năm thôi, hơn nữa, thời gian càng dài, cơ thể của anh cũng sẽ suy yếu hơn. Cho nên đã chẳng còn thời gian để từ từ dạy cho cô nữa rồi, anh chỉ có thể nhân lúc cơ thể còn chưa bắt đầu suy yếu, cố gắng dạy cô ấy hết những gì có thể dạy được. Thương trường là nơi ăn thịt người không nhả xương. Cô bây giờ chỉ mới bước vào thương trường, rất nhiều âm mưu quỷ kế cô chưa từng gặp, nên vẫn chưa hiểu được thương trường rốt cuộc đáng sợ cỡ nào, đen tối cỡ nào. Nếu như anh có thể sống tiếp, cô không cần phải hiểu hết chỗ đáng sợ của thương trường, vì anh có thể bảo vệ cô, để cô không bị chốn thương trường u ám này làm tổn thương. Thế nhưng, xác suất anh sống tiếp quá nhỏ, nên số phận đã định sẵn là anh chẳng thể bảo vệ cô mãi, anh chỉ có thể cố gắng giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn. Bởi vì con đường sau này, cô chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình để bước tiếp. Tuy Bạch Dương thấy ngạc nhiên, không hiểu vì sao Phó Kình Hiên lại dạy cô những điều này, khiến cô có cảm giác như anh đang dặn dò gì mình vậy. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, nghiêm †úc nghe lời anh giảng. Dẫu sao những điều này đều là kinh nghiệm lăn lộn và phương pháp sinh tồn ở trong thương trường, cơ hội hiếm có, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua. Từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã tới 11 giờ. Bạch Dương quên mất bản thân nói mười giờ phải về, bởi vì lúc này, cô đã ngủ gật bên giường bệnh. Phó Kình Hiên nhìn cô, khẽ gọi: ‘Bạch Dương?” Bạch Dương khẽ nhếch khóe miệng nhưng cũng không thức dậy, hiển nhiên là đã ngủ rất sâu. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ yên tĩnh của cô lúc ngủ, anh cũng không nỡ đánh thức. Nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy trên giá †reo đầu giường có một cái áo khoác, Phó Kình Hiên vén chăn trên người, vươn người lấy áo xuống, sau đó đắp lên lưng cho Bạch Dương. Nếu không phải bây giờ chỉ có thể cử động được một cánh tay, anh sẽ trực tiếp bế cô lên qua phòng người nhà nằm, để cô nghỉ ngơi ở đó. Nhìn cánh tay bó thạch cao của mình, Phó Kình Hiên thở dài bất lực. Sau đó, anh khẽ vén tóc trùm trên mặt cho cô, để cô hô hấp thoải mái hơn. Làm xong những việc này, cửa phòng bệnh bỗng được mở ra.